Tôi hình dung ra cảnh mình đang ở trong xe anh, tự hỏi bản thân mình, tôi có muốn điều đó không, anh có muốn không – ai mà biết được chứ; có lẽ phải để cuộc rượu cuối tại quầy bar quyết định. Tôi biết trong bữa ăn tối hôm đó, anh ấy và tôi đã lo lắng về cùng chính xác một điều; vừa hy vọng nó sẽ xảy ra nhưng cũng vừa cầu nguyện nó sẽ không xảy ra, và cuối cùng thôi thì để cuộc rượu quyết định vậy.
Tôi có thể đọc được điều này trên gương mặt anh khi bắt gặp anh đăm chiêu lúc khui chai rượu hoặc lúc thay đổi mấy bài nhạc: anh đang cố bắt kịp những ý nghĩ đang chạy qua tâm trí tôi để cho tôi biết rằng anh và tôi đang trò chuyện về cùng một chủ đề.
Rồi khi anh rót rượu cho vợ anh, cho tôi, rồi cho chính anh, hai chúng tôi nhận ra một điều rằng anh ấy là Elio còn hơn cả chính tôi. Anh ấy đã trở thành tôi và tôi đã trở thành anh ấy trên cái giường đó đã rất nhiều năm trước, và anh ấy sẽ vẫn mãi mãi như vậy, dù đã là rất lâu rồi, dù đường đời chông gai đã làm nhiều điều khắc nghiệt với anh ấy – người anh trai của tôi, người bạn thân của tôi, người cha của tôi, người con của tôi, người chồng của tôi, người tình của tôi, và cũng là chính bản thân tôi.
Những tuần mùa hè mà hai cuộc đời chúng tôi được ban tặng cho nhau, hai chúng tôi đã băng qua và đến được bến bờ kia của cuộc đời, nơi mà thời gian như ngừng trôi, nơi mà thiên đường thì đã vươn xuống, chạm vào trái đất và ban tặng cho chúng tôi những thứ hoàn mỹ nhất của tạo hóa này.
Chúng tôi lảng tránh ánh mắt của nhau. Chúng tôi đã nói về mọi thứ trừ điều ấy. Nhưng chúng tôi đã luôn luôn biết, không nói gì về nó chính là cách khẳng định nó hơn bao giờ hết.
Chúng ta đã tìm thấy những ngôi sao của nhau, anh và em. Và điều này chỉ được ban tặng cho chúng ta chỉ một lần trong đời.
Mùa hè năm ngoái, anh ấy đã trở lại.
Đó là một chuyến thăm qua đêm, trên đường anh từ Roma đến Menton. Anh đến bằng xe taxi, chạy qua con đường có hai hàng cây, rồi dừng lại tại đúng vị trí của chiếc taxi 20 năm trước.
Anh ra khỏi xe với cái túi laptop trên tay và một chiếc túi du lịch lỉnh kỉnh, và cái hộp lớn – có lẽ là một món quà.
"Quà cho mẹ em" anh nói khi thấy tôi nhìn sang anh.
"Tốt hơn nên nói trước với mẹ trong đó có gì" tôi nói trong lúc giúp anh bê đồ đạc của anh xuống cái sảnh nhà. "Mẹ em giờ nghi ngờ bất cứ ai." Anh hiểu. Điều này làm anh ấy thấy buồn.
"Phòng cũ nhé?" Tôi hỏi.
"Uh phòng cũ", anh khẳng định, mặc dù hai chúng tôi lên kế hoạch mọi thứ qua e-mail.
"Thế thì lên phòng cũ thôi."
Tôi không hào hứng lắm để đi lên lầu với anh, và cảm thấy thật nhẹ nhõm khi thấy Manfredi và cô Mafalda chạy bổ từ nhà bếp ra để chào anh ngay khi họ nghe tiếng taxi.
Những cái ôm nồng nhiệt và nụ hôn vồn vã của họ đã giúp xua tan sự căng thẳng phần nào mà tôi biết tôi sẽ cảm nhận ngay khi anh ấy vừa đến. Tôi mong ước sự chào đón cuồng nhiệt của họ sẽ kéo dài suốt một tiếng đầu tiên khi anh ấy vừa đến.
Có điều gì có thể ngăn cản được viễn cảnh hai chúng tôi sẽ ngồi đối diện nhau, cùng uống cà phê và cuối cùng sẽ lại đề cập đến hai từ không thể tránh khỏi: 20 năm?
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét