26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 19 [Call me by your name]

"Em sẽ không muốn là nhận một lá thư từ con trai anh báo tin xấu kiểu như: 
***Và nhân tiện, kèm theo lá thư này là một tấm bưu thiếp đóng khung mà bố  tôi yêu cầu tôi trả lại cho anh***
Và em cũng không muốn nó viết thư với nội dung kiểu như:
***Chú có thể đến đây bất kỳ khi nào chú thích, cháu chắc là bố cháu muốn chú ngủ trong phòng bố cháu. ***
"Uh anh hứa."




"Thế anh viết thêm cái gì vào mặt sau của tấm bưu thiếp thế?"
"Sẽ rất bất ngờ đấy.", anh nói.
"Em đã quá già để đón nhận những điều bất ngờ.  Ngoài ra, sự bất ngờ thường kèm theo một lưỡi dao rất bén rất dễ làm người ta đau. Em không muốn bị tổn thương do anh gây ra. Thôi nói em nghe đi.”

"Chỉ có hai từ thôi."
"Để em đoán nhé: Nếu không để sau đi thì khi nào ? [If not later, when?”]"
"Anh bảo là chỉ có hai từ thôi mà. Ngoài ra, nó cũng kỳ cục lắm. "
Tôi nghĩ ngợi một lát.
"Em chịu thôi.", tôi nói.
"Cor cordium, heart of hearts (tim trong tim), trong đời anh, anh chưa bao giờ nói điều gì thật bằng điều này."






Tôi nhìn anh chằm chằm.
Cũng may là hai chúng tôi đang ở nơi công cộng, nếu không thì …

"Chúng ta nên về đi." Anh vươn tay lấy chiếc áo choàng, lúc nãy anh gấp lại rồi đặt cạnh chỗ ngồi, rồi làm động tác đứng dậy.
Tôi đi theo tiễn anh ra ngoài hành lang của khách sạn và cứ đứng đấy nhìn anh đi. Bây giờ, cái khoảnh khắc  chúng tôi nói lời tạm biệt cũng sẽ chính là khoảnh khắc đột nhiên một phần của cuộc đời tôi sẽ bị tước đoạt khỏi tôi mà sẽ không bao giờ được trả lại.

"Cứ xem như em đã tiễn anh ra tận xe nhé!" tôi nói.
"Cứ xem như em đã đến nhà tôi ăn tối nhé!" anh nói.
"Uh, cứ xem như em đã đến"

Bên ngoài, màn đêm đổ xuống thật nhanh. Tôi thích sự bình yên và tĩnh lặng của vùng nông thôn, với quang cảnh ánh hừng nơi đường chân trời tối dần đi và dòng sông bắt đầu lấp lánh. Đất nước của Oliver đây, tôi thầm nghĩ. 

Những ánh đèn pha lê từ tòa nhà ngân hàng  bờ bên kia chiếu trên mặt nước,  khiến tôi nhớ về bức họa Đêm đầy sao trên dòng sông Rhone (Starlight Over the Rhone) của danh họa Van Gogh. [Trang bìa của clip có sử dụng bức tranh này]

Bây giờ là mùa thu và năm học cũng đã bắt đầu,nhưng rồi cái tiết trời ấm và khô thất thường kiểu mùa hè, rồi ánh hoàng hôn kiểu mùa hè lại rơi vào, khiến những công việc chưa hoàn thành từ mùa hè vẫn cứ dai dẳng, rồi nó cứ nuôi dưỡng những ảo tưởng rằng mùa hè còn mấy tháng nữa mới qua. Những ảo tưởng đó nhanh chóng tan biến khi mặt trời lên.

Tôi đã cố gắng để hình dung  ra cảnh tượng hạnh phúc trong gia đình Oliver: cảnh hai thằng nhóc đang  cắm cúi làm bài tập, hoặc chúng mới lếch thếch về nhà sau buổi chơi thể thao muộn, bực tức giậm giậm đôi giày bê bếch bùn đất. Những tiếng giậm chân đó cứ vang lên trong đầu tôi.






TÔI MƯỜNG TƯỢNG RA CẢNH:

“Đây là người đàn ông mà bố đã ở cùng nhà khi bố sống ở Ý”, anh Oliver nói với hai thằng nhóc con anh.  Theo sau lời anh vẫn là những tiếng cãi vã, gắt gỏng của hai chàng thiếu niên vì bọn chúng chả việc gì phải bận tâm đến cái gã đến từ Ý hay cái nhà ở Ý nào đó. 

Nhưng nếu anh Oliver kể thêm rằng, “Oh, nhân tiện bố nói thêm, người đàn ông này hồi đó cỡ tuổi bọn con bây giờ, cậu ta sáng sáng dành vài giờ lặng lẽ sao chép Bảy lời cuối cùng của Chúa Kitô, rồi một đêm nọ cậu ấy lẻn vào phòng của bố rồi bố và cậu ta đã cùng làm “chuyện ấy”. Vì thế, nếu có gặp thì bọn con phải bắt tay và cư xử với chú ấy cho đẹp vào!”, 
thì  ôi, chắc hai đứa bọn nó sẽ đứng sững lại trong bàng hoàng. 

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS