26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 18 [Call me by your name]

"Gặp em ở đây cũng giống như thức dậy từ một cơn hôn mê kéo dài hai mươi năm.

Bạn nhìn quanh và bạn thấy rằng người vợ của mình đã ra đi, con cái đều đã trưởng thành mà suốt tuổi thơ của chúng, bạn đã không có mặt, có đứa đã lập gia đình.




Bố mẹ của bạn đã qua đời từ cách đây rất lâu, bạn không còn bạn bè, cái khuôn mặt nhỏ bé nhìn chằm chằm vào bạn qua cặp kính không thuộc về ai khác ngoài  đứa cháu nội của bạn. Bố mẹ nó mang nó đến đây để chào đón người ông tỉnh lại sau giấc ngủ rất dài.

Khuôn mặt của bạn trong gương cũng trắng bệch của Rip Van Winkle [một nhân vật trong một truyện ngắn Mỹ cùng tên xuất bản năm 1819, kể về một người đàn ông cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ 20 năm, bỏ qua cuộc nội chiến tại Mỹ].

Nhưng đây là điều đáng nghĩa nhất: bạn vẫn trẻ hơn hai mươi tuổi so với  tất cả những người  xung quanh, đó là lý do tại sao anh vẫn có thể trong một khoảnh khắc nào đó trở về cái tuổi 24 – bây giờ anh mới 24 tuổi thôi nhé!”






Và nếu em đẩy câu chuyện lên thêm vài năm nữa, anh có thể tỉnh dậy và còn trẻ hơn thằng con lớn của anh. "

"Đây là cách mà anh nói về cuộc đời mà anh đã sống ưh?", tôi hỏi.

"Một phần của nó - chỉ là một phần của nó thôi – đó là một giấc ngủ mê, nhưng anh thích gọi đó là cuộc sống song hành. Nghe có vẻ hay hơn.
Vấn đề là hầu hết chúng ta đã sống ___, đó là sống nhiều hơn hai cuộc đời song hành. "


Có lẽ là do rượu, mà có lẽ cũng là sự thật, hoặc có lẽ tôi không muốn mọi thứ biến thành trừu tượng quá, nhưng tôi cảm thấy mình cần nói lên điều này,  bởi vì đây là thời khắc để nói ra, bởi vì nó bất ngờ nhắc tôi rằng “NÓ CHÍNH LÀ LÝ DO VÌ SAO TÔI LẠI ĐẾN THĂM ANH”.  Tôi bèn nói với anh,

"Anh là người duy nhất em muốn nói lời tạm biệt khi em chết, bởi chỉ khi làm được điều đó thì em mới gọi cuộc đời này là có ý nghĩa. 

Và nếu em nghe tin rằng anh đã chết, thì cuộc sống của em như em đã biết – chính cái Elio đang nói chuyện với anh đây, cũng sẽ không còn tồn tại.

Đôi khi em mường tượng ra cảnh tượng khủng khiếp này: khi thức dậy trong ngôi nhà của chúng ta ở Thị trấn B. và, nhìn ra biển, nghe những con sóng vỗ về báo tin tức rằng “Anh ấy đã chết đêm qua”.






Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi. Uh thì nó là một giấc ngủ mê đi. Ngày mai em trở lại giấc ngủ mê của em, còn anh trở lại cái của anh.

Mà thứ lỗi, em không có ý xúc phạm – nhưng em chắc cuộc đời của anh không nằm trong giấc ngủ mê nào cả. "

"Không, một cuộc sống song hành em ạh."

Có lẽ mọi nỗi buồn tôi từng biết trên cuộc đời này đột nhiên cùng nhau quy tụ vào vào thời khắc này. Tôi đã phải chiến đấu để đẩy chúng đi. Và nếu anh không nhìn thấy điều đó, đó có thể là vì bản thân anh cũng không miễn nhiễm được, anh cũng đang đấu tranh.

Tôi hỏi anh từng đọc cuốn tiểu thuyết của Thomas Hardy có tên là là “Người yêu dấu (The Well-Beloved)” hay không. Không, anh chưa đọc. 

Nó kể về một người đàn ông yêu một phụ nữ, nhiều năm sau khi anh ấy bỏ đi, cô ấy qua đời. Anh đến thăm nhà cô và  gặp được người con gái của cô ấy, anh ấy đem lòng yêu, và sau khi lại để mất cô ấy, nhiều năm anh lại gặp cháu gái của người phụ nữ kia, rồi anh ấy lại yêu. 






“Liệu những điều này sẽ tự chết đi vĩnh viễn, hay chúng cần những thế hệ kế tiếp hay sự sống nối dài để có thể được tái sinh?”, tôi hỏi.

"Anh sẽ không muốn thấy một trong mấy đứa con trai anh sẽ lên cái giường của em đâu, anh thích cái giường của em hơn bất cứ điều gì. Nếu em muốn có một trong tụi nó, em trèo lên giường nó ấy”.

Chúng tôi bật cười khúc khích.
"Em cũng tự hỏi về mấy ông bố của hai chúng ta."

Anh nghĩ  ngợi trong một lúc, rồi mỉm cười.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS