25.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 05 [Call me by your name]

“Allora ciao, Oliver, e a presto (= Tạm biệt Oliver nhé, hẹn gặp lại cháu.)”, mẹ tôi nói.  

Bố tôi cũng tạm biệt anh với mấy lời gần như vậy, sau đó ông nói thêm, "Dunque, ti passo Elio-vi lascio. (= Tôi chuyển máy lại cho Elio để nó nói chuyện với cháu nhé!).”




Tôi nghe rõ tiếng cúp máy của cả hai điện thoại máy nhánh mà bố mẹ tôi vừa cầm, ra hiệu rằng họ không còn trên đường dây nữa. Bố tôi hiểu ý tứ con cái quá đi chứ!.

Nhưng sự tự do để được riêng tư diễn ra quá bất ngờ nên chưa đủ để tôi định thần lại sau khoảng dài chờ đợi gần như đóng băng tôi nãy giờ. 

“Chuyến bay của anh tôi chứ?” “Uh, tốt”

“Anh ghét bữa ăn không?” “Uh ghét lắm” …

“Anh có nghĩ về em không?”  Tôi đã hết câu hỏi để đặt ra cho anh nên nghĩ bụng là phải nói gì đó để giữ chân anh lâu hơn. 

"Em suy nghĩ gì vậy?" Đó là câu trả lời mơ hồ của anh ấy - như thể sợ ai đó vô tình nhấc mấy cái điện thoại máy nhánh kia và nghe thấy được.





“Vimini gửi tình yêu đến anh. Cô ấy rất buồn.”
“Anh sẽ đi mua một thứ gì đó  làm quà cho cô ấy và mai sẽ gửi bằng bưu điện. Đến cuối đời anh sẽ không bao giờ quên Roma”.
“Em cũng sẽ không quên.” 
“Anh có thích căn phòng của anh không?”
“Đang sắp xếp lại. Cửa sổ nhìn ra cái sân ồn ào lắm, không bao giờ thấy ánh mặt trời, không có chỗ cho bất cứ điều gì, chả biết sao mà anh có nhiều sách đến thế, bây giờ cái lối vào giường ngủ nhỏ quá.”

“Ước gì chúng ta có thể bắt đầu lại trong căn phòng đó” tôi nói. 
“Hai chúng ta tựa mình vào thành cửa sổ vào buổi tối, xoa vai nhau, như chúng ta đã làm ở Rome ấy - mỗi ngày trong đời em”.
“Mỗi ngày trong đời anh cũng vậy”.
“Áo, bàn chải đánh răng, bài tập nhạc – em chuẩn bị sẵn rồi – em đang bay qua đây – anh không cần dụ em đâu”.

“Ah, anh có lấy một thứ trong phòng em đấy”, anh ấy nói. 

“Gì cơ?”. “Em sẽ không bao giờ đoán được đâu.”
“Cái gì cơ chứ?”. “Em tự tìm hiểu đi”. 

Và rồi tôi nói điều này, không phải vì tôi muốn nói với anh mà vì sự im lặng đang bao trùm lên hai chúng tôi,  và trong những khoảng tạm lắng đó thì đây là điều dễ nói nhất:
“Em không muốn mất anh. Mình sẽ viết thư cho nhau nhé! Em sẽ ra bưu điện gọi cho anh – như thế kín đáo hơn”.

Sau đó chúng tôi đã nói về  Giáng sinh, Lễ Tạ ơn. Vâng, Giáng sinh. Nhưng thế giới của anh ấy , tôi thấy đột nhiên như trôi dạt  xa xôi đến một vài năm ánh sáng. Đợi đến Giáng sinh cũng chả sao!. 

“Cho em nghe tiếng ồn từ cửa sổ của anh một lần cuối.” Rồi tôi nghe tiếng lách cách.
“Cho em nghe thấy âm thanh của anh khi anh  ...”.
Rồi tôi nghe thấy một âm thanh thỏ thẻ, mơ hồ … “Có mấy người đang ở trong nhà em ạh”.

Điều này làm chúng tôi bật cười.

“Họ đang chờ anh cùng đi ra ngoài với họ”.





Tôi ước gì anh ấy chưa từng gọi điện. Tôi đã muốn nghe anh ấy gọi lại tên mình. Tôi cũng định hỏi anh, bây giờ chúng tôi đã xa nhau, hãy kể cho tôi nghe bất cứ điều gì đã xảy ra giữa anh ấy và cô bạn Chiara. 

Tôi cũng đã quên hỏi anh để bộ quần áo tắm màu đỏ ở đâu. Có thể anh ấy đã quên và cầm nó theo rồi. 

Điều đầu tiên tôi làm sau cuộc trò chuyện điện thoại là đi lên phòng để xem có thể anh ấy đã cầm theo cái gì như lúc nãy anh ấy nói.

Sau đó tôi nhìn thấy một cái ô trống không bị ố vàng trên tường.


*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS