26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 13 [Call me by your name]

Sau đó là những tháng năm trống rỗng.

Giả định rằng nếu tôi chia tách cuộc đời của tôi dựa trên những người tôi đã ăn nằm cùng, hoặc nếu tôi có thể phân tách họ thành hai nhóm – một nhóm xuất hiện trước Oliver và một nhóm xuất hiện sau -  thì quà tặng lớn nhất mà cuộc sống có thể ban cho tôi là tôi đã có thể nhích cái mốc chia cách ấy lên phía trước chứ không lùi dần về phía sau chuỗi thời gian.




Tôi gọi đó là điểm X. [Câu này là do dịch giả thêm thắt ]

Nhiều người đã  nâng đỡ tôi sống cuộc đời ở phân đoạn Trước  điểm X và Sau điểm X, nhiều người đã mang lại niềm vui lẫn nỗi buồn, rồi nhiều người cũng đã làm cuộc đời tôi như bị vứt đi, trong khi đó, nhiều những người khác lại không có gì khác biệt.

Và vì thế, anh Oliver, người đã từng xuất hiện quá lâu, người đã từng định hình như một cột mốc trên chặng đường đời của tôi đã bị những người sau anh làm dần mờ nhạt; hoặc họ che mờ anh, hoặc họ đẩy lùi anh đi xa vài dặm trở thành một cái bóng mờ nhạt trên cả chặng đường dài. Oliver như một Thủy Tinh (Mercury) rực lửa và bé nhỏ nằm bên một hành trình dài hướng đến một Diêm Vương Tinh (Pluto) xa xôi và còn xa hơn nữa. 
[khoảng cách từ Trái đất đến Sao Thủy là 5,1 phút ánh sáng, đến Sao Diêm Vương là 4,6 giờ ánh sáng. Một phút ánh sáng bằng khoảng 18 triệu km]. 






Một điều thú vị tôi có thể nói là: vào thời điểm tôi biết Oliver, tôi đã chưa từng gặp những chuyện kiểu như vậy.  Tuy nhiên, cuộc sống tôi mà không có những chuyện như vậy thì khó mà hình dung nó sẽ ra sao.

Một mùa hè nọ, chín năm sau kể từ lá thư cuối cùng, tôi nhận được cuộc điện thoại gọi đến Hoa Kỳ từ bố mẹ tôi.

"Con sẽ không bao giờ đoán được ai sẽ ở với bố mẹ trong hai ngày tới đâu con. Ngay trong phòng ngủ cũ của con ấy. Và đang đứng ngay trước mặt bố đây!”

Dĩ nhiên, tôi đã đoán được, nhưng giả vờ là tôi không thể đoán.

"Việc con từ chối thừa nhận con đã đoán được, nó có ý nghĩa rất nhiều đấy con!”, bố tôi nói với giọng cười gượng trước khi nói lời tạm biệt tôi.

Rồi tôi nghe tiếng lào xào giữa bố và mẹ, tranh luận ai là người nên chuyển máy lại cho tôi.

Cuối cùng tôi đã nghe giọng anh ấy.

"Elio àh" anh nói.

Tôi có thể nghe thoảng qua trong điện thoại tiếng bố mẹ tôi và giọng trẻ con trong sân. 

Không ai có thể nói tên tôi theo cách đó.

"Elio!" tôi lặp lại tiếng đó, vừa để nói rằng đó là tôi đang nói, mà vừa để khơi lại cách gọi đổi ngôi của tôi và anh ngày xưa, để cho anh biết tôi đã không quên điều gì. 

"Oliver đây!" anh nói.

Vậy là anh đã quên hết rồi. 






"Hai bác cho anh xem mấy bức hình của em, trông em không thay đổi gì mấy" anh nói.  Rồi anh ấy nói về hai đứa nhóc con anh đang ở trong phòng khách với mẹ tôi, một đứa lên tám và đứa kia lên sáu.
Rồi anh nói tôi thử gặp vợ anh, rồi nói anh rất vui khi trở lại nhà tôi, không thể diễn tả anh vui đến mức nào.

“Đó là nơi đẹp nhất trên thế giới này”, tôi nói, giả vờ luận theo ý anh ấy rằng, anh ấy vui vì cảnh vật.

Em không thể hiểu nổi anh hạnh phúc đến mức nào khi ở đây. Lời của anh loãng dần rồi anh đưa lại điện thoại cho mẹ tôi. Trước khi quay lại nói chuyện với tôi, bà vẫn còn đang nói với anh những lời trìu mến. 

"Ma s'è tutto commosso [Nhưng mà mọi thứ thay đổi nhiều quá], cậu Oliver đang bị choáng váng con ạh" mẹ tôi cuối cùng đã nói với tôi sự thật ấy. 


"Con ước gì có thể ở bên mọi người lúc này", tôi trả lời. Tôi đang tự gồng mình để nhớ về một người mà tôi đã gần như hoàn toàn không nghĩ đến.

Thời gian làm cho chúng ta trở nên đa cảm. Có lẽ, sau cùng, chúng ta trở nên đa cảm vì khoảng thời gian ấy khiến chúng ta đau khổ.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS