Tôi đã giả vờ không biết gã Oliver này là ai. Đó là dịp Giáng sinh năm ngoái. Trong lúc đó, anh Pavel vẫn cố gắng thuyết phục chúng tôi lựa chọn ứng viên do anh đề cử - người bạn của anh như đã nói.
Nhưng thời điểm đó, năm ngoái - mùa Giáng sinh, mùa hè còn chưa đến mà!
LÚC ĐÓ TÔI ĐÃ SUY TÍNH KẾ HOẠCH CỦA MÌNH! (Câu này do dịch giả sáng tác thêm để mọi người dễ hình dung)
Anh Oliver có thể sẽ đến bằng xe taxi. Thế thì tôi sẽ xuống mang hành lý của anh, sẽ đưa anh lên phòng rồi giới thiệu, sau đó dẫn anh đến bãi biển đến mấy triền đá bằng lối xuống từ cầu thang.
Rồi sau đó nữa, nếu thời gian cho phép, tôi sẽ dẫn anh tham quan mấy địa điểm quanh đây, xa nhất là đến mấy cái đường ray cũ hoang phế.
Rồi tôi sẽ kể cho anh những câu chuyện về mấy người phụ nữ cao niên sống vất vưởng trong những toa tàu bỏ hoang, mang những biểu tượng (logo) của Hoàng gia Savoy [Đây là Gia tộc được hình thành từ năm 1003 tại khu vực là nước Ý ngày nay, và đã cai trị Vương quốc Ý từ năm 1861 đến năm 1946].
Rồi vài tuần sau, nếu chúng tôi có thời gian, hai chúng tôi có thể sẽ đi xe đạp đến B. Rồi chúng tôi sẽ dừng lại để ăn uống đâu đó.
Tôi sẽ giới thiệu cho anh xem mấy hiệu sách ở đó. Sau đó, tôi sẽ dẫn anh đến mấy triền đồi đã đi vào các bức tranh của danh họa Monet.
LÚC ĐÓ, LÚC NHÌN LÉN VÀO HỒ SƠ ANH OLIVER, NHỮNG CÂU CHUYỆN TRÊN ĐÃ CHƯA HỀ XẢY RA, MỌI THỨ VẪN TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÔI.
Chúng tôi nghe nói về đám cưới của anh Oliver vào mùa hè sau. Gia đình tôi gửi tặng anh vài món quà, trong đó tôi viết vài lời động viên.
Mùa hè đến rồi lại đi.
Tôi thường xuyên bị thôi thúc viết cho anh, kể cho anh về "người kế nhiệm" của anh – người đến thực tập sau anh – và thử thêu dệt đủ cách về người mới ấy. Nhưng rồi tôi đã không bao giờ gửi anh Oliver bất cứ thư từ kể lể gì.
Bức thư duy nhất mà tôi gửi sau một năm kể từ dạo ấy là bức thư báo tin rằng cô bạn Vimini đã qua đời.
Anh đã viết thư lại cho tất cả chúng tôi, nói rằng anh đau xót về chuyện đó. Lúc đó, anh Oliver đang đi du lịch ở châu Á, nên phải rất lâu bức thư của anh mới đến tay chúng tôi.
Khi bức thư của anh đến tay, vì đã lâu rồi, nó không khoét sâu thêm nỗi đau của chúng tôi về cái chết của Vimini, mà nó chỉ như xoa dịu một vết thương đã chìm lấp từ lâu.
Viết bức thư cho anh Oliver về cái chết của Vimini cũng giống như tôi đã bước qua cây cầu cuối cùng nối kết hai chúng tôi, nhất là sau đó, mọi thứ đã rõ ràng rằng hai chúng tôi đã không bao giờ có ý định đề cập đến những gì đã từng tồn tại giữa tôi và anh Oliver, hoặc thậm chí từng đề cập đến nó dù chỉ một lần.
Viết cho anh cũng là một cách tôi kể về nơi tôi đang theo học – một trường đại học tại Hoa Kỳ [Oliver đang sống ở Hoa Kỳ, còn Elio sinh ra ở Ý]. Bối cảnh rất lạ là, bố tôi là người thường xuyên trao đổi thư từ với các thực tập sinh từng ở nhà chúng tôi, nhưng bố đã không kể gì cho anh Oliver về việc tôi đang theo học ở đâu.
Nên thật trớ trêu, anh Oliver đã viết thư trả lời và lại gửi đến địa chỉ của tôi ở Ý – nên mọi thứ cứ đằng đẵng như thế.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét