25.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 11 [Call me by your name]

Đêm hôm đó tôi lần giở lại mấy tài liệu của bố  và tìm thấy tập hồ sơ của các ứng viên năm ngoái. Tôi tìm thấy bức ảnh chân dung của anh Oliver. Mặc áo sơ mi Billowy để hở cổ, mái tóc dài, phảng phất nét lãng tử của một ngôi sao điện ảnh vô tình bị một tay săn ảnh chụp phải.




Không có gì ngạc nhiên khi tôi lại nhìn chằm chằm vào nó. Tôi ước tôi có thể nhớ lại chính xác những gì tôi đã cảm nhận được vào buổi chiều hôm đó - chính xác cách đây một năm -  khi tôi nhìn vào bức ảnh của anh:  đó là sự bùng nổ của ham muốn, sự khát khao, ngay sau đó nó được làm dịu đi kèm theo một nỗi sợ hãi.

Rồi trong tôi hỗn loạn lên vì nhiều hình ảnh Oliver:  một Oliver tôi tưởng tượng ra khi lần đầu tiên nhìn bức ảnh anh ấy; rồi một Oliver thật; rồi thêm những  Oliver mỗi ngày mặc một chiếc quần tắm có màu khác nhau; hoặc Oliver một nằm trên giường mà chẳng mặc gì; rồi một Oliver khác đứng tựa vào thành cửa sổ của khách sạn ở Roma mà hai chúng tôi đã qua đêm …






Tôi nhìn vào khuôn mặt của những người nộp đơn khác. Cái anh ứng viên bị khước từ kia trông cũng không tệ lắm. 

Tôi bắt đầu tự hỏi cuộc sống của tôi đã rẽ theo hướng nào nếu người được lựa chọn và xuất hiện tại nhà tôi là anh ứng viên kia chứ không phải là anh Oliver.

Chắc tôi sẽ không đến Roma. Nhưng tôi có thể đã đi đâu đó.  Tôi sẽ không thể lần đầu tiên trong đời được biết về San Clemente.  Nhưng tôi có thể  sẽ khám phá và biết được về những điều khác mà tôi đã bỏ lỡ  hoặc đã chưa bao giờ có thể biết được. 

Nếu là một ai đó khác chứ không phải là Oliver, thì tôi sẽ không bao giờ là tôi của ngày hôm nay, có thể tôi đã trở thành một người khác nào đó.

Tôi tự hỏi bây giờ một cái Elio nó khác sẽ như thế nào – phiên bản kia của chính tôi ấy. Nó có hạnh phúc  hơn không? Liệu tôi có thể nhập vào nó – cái Elio kia –  trong vài giờ, vài ngày không chỉ để kiểm tra xem cuộc sống  của Elio kia có tốt hơn hay không mà còn để đong đếm thử Elio này và Elio kia đã khác biệt nhau bao nhiêu vì sự xuất hiện của Oliver.  
Rồi cũng để xem nếu một ngày tôi đến thăm được cái Elio kia, tôi sẽ nói gì với nó. 

Liệu tôi có thích nó không, và nó có thích tôi không?
Rồi cả hai Elio sẽ cùng tìm hiểu xem tại sao mỗi người  trong chúng tôi lại trở nên như vậy.
Hoặc là cả hai Elio sẽ cùng ngạc nhiên khi biết rằng mỗi Elio thực tế đã từng gặp một Oliver nào đó – đàn ông hoặc phụ nữ, bất kể người đã đến để ở lại với chúng tôi mùa hè trước là Oliver hay một ai đó khác.






Thực ra chính là mẹ tôi – bà rất ghét anh Pavel, đã buộc bố tôi phải bác bất cứ ai mà anh Pavel  đề cử, và bà đã thay đổi một định mệnh của tôi. 

“Chúng ta có thể là những người Do Thái ẩn danh, nhưng anh Pavel này lại là một người chống Semite [cộng đồng người nói ngôn ngữ Semitic – gồm chủ yếu người Ả rập và Do Thái] và em không muốn có một người chống Semite trong nhà mình.”, mẹ tôi đã nói với bố.

Tôi nhớ cuộc trò chuyện đó. Khuôn mặt của anh Oliver như khắc họa đậm gốc gác của anh.
Vì vậy, anh Oliver chắc cũng là người Do Thái, tôi nghĩ vậy.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS