"Có lẽ vậy. Cứ để xem sao "Oliver nói sau khi chúng tôi dừng lại ở B và xuống xe đạp.
Người bán kem đã đóng cửa vì đây là kỳ nghỉ đông. Tiệm hoa và tiệm thuốc tây - nơi chúng tôi đã ghé qua sau cái lần đầu tiên tôi và anh đạp xe đến chỗ gần triền đồi rồi anh kể cho tôi nghe về vết trầy trên người – cũng đóng cửa. Tất cả dường như thuộc về kiếp trước vậy.
Thị trấn thì hoang vắng, bầu trời thì xám xịt. Có một đêm anh ấy nói chuyện rất lâu với bố tôi. Có lẽ họ đã thảo luận về tôi, về chuyện tôi nên vào đại học nào, hoặc về mùa hè năm ngoái, hoặc về cuốn sách mới của anh.
Khi họ mở cửa, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở hành lang phía dưới, mẹ tôi hôn tạm biệt anh. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ tôi, không phải là từ mấy cái cửa sổ kiểu Pháp - lối vào từ hướng đó đã bị đóng cửa vĩnh viễn kể từ dạo ấy.
"Anh muốn nói chuyện ah?" Tôi đã nằm trên giường.
Anh mặc một chiếc áo len và dường như ăn mặc vậy để đi tản bộ lúc nãy. Anh ngồi trên mép giường, trông không thoải mái giống như lần đầu tiên anh ấy ở căn phòng này.
"Có thể anh sẽ kết hôn vào mùa xuân này," anh nói. Tôi chết lặng.
"Sao anh chưa bao giờ nói gì về chuyện này?"
"À, hai năm nay chuyện này cứ lúc chìm lúc nổi."
"Em nghĩ đó là tin tuyệt vời," tôi nói.
Người ta kết hôn luôn là những tin tuyệt vời mà, tôi đã luôn mừng cho họ, những cuộc hôn nhân luôn luôn là điều tốt đẹp.
Tôi đã nở một nụ cười chân thành và rộng mở trên gương mặt mình, mặc dù một lúc sau tôi chợt nghĩ là cái tin tốt lành đó thực ra chả hứa hẹn điều gì tốt đẹp cho hai chúng tôi.
“Em có bận tâm không?”, anh ấy hỏi.
"Anh vớ vẩn thật đấy," tôi nói. Rồi im lặng hồi lâu.
"Bây giờ anh có lên giường không?" Tôi hỏi. Anh nhìn tôi chăm chú.
"Chỉ một lát thôi nhé! Nhưng anh không muốn làm bất cứ điều gì đâu."
Câu nói đó nghe có vẻ như một phiên bản mới mẻ và bóng bẩy của câu nói cửa miệng của anh xưa nay “Later, maybe - Có lẽ để sau đi”.
Điều này có nghĩa là chúng tôi đã trở lại như xưa phải không nhỉ? Tôi tự nhiên thấy bị thôi thúc bắt chước câu nói của anh “Later, maybe” nhưng rồi tôi kiềm chế được.
Anh nằm nhích phía trên đầu giường, bên trên chiếc chăn, và vẫn mặc chiếc áo len đó. Thứ duy nhất anh ấy cởi ra lúc nãy là đôi giày.
"Em nghĩ điều này rồi sẽ kéo dài bao lâu?" Anh hỏi.
"Không lâu đâu, em hy vọng thế."
Anh ấy hôn lên miệng tôi, nhưng nó không giống nụ hôn phía sau bức tượng Pasquino, khi anh ấy ép chặt tôi vào bức tường trên con đường qua Nhà thờ Santa Maria dell'Anima.
Tôi nhận ra hương vị nụ hôn ngay lập tức. Tôi chưa bao giờ nhận ra tôi thích nó đến thế nào hoặc tôi sẽ còn nhớ đến nó bao lâu nữa. Lại thêm một kỷ niệm khác để đưa vào danh mục của những ký ức cần phải ghi nhớ trước khi mình đánh mất anh ấy.
Tôi chuẩn bị trườn ra khỏi chăn.
"Anh không thể làm chuyện này," anh nói, và buông tôi ra.
"Em có thể mà" tôi trả lời.
"Uh, nhưng anh thì không thể." Chắc lúc đó mắt tôi ánh lên hình lưỡi dao băng giá, vì anh ấy chợt nhận ra tôi đang tức giận đến thế nào.
"Anh không thích gì bằng việc cởi áo em ra hoặc ít nhất là ôm em. Nhưng anh không thể. "
Tôi vòng tay qua đầu anh và ôm lấy nó.
"Vậy có lẽ anh không nên ở lại phòng em. Họ biết chuyện chúng ta đấy. "
"Anh cũng đoán được" anh nói.
"Sao mà anh đoán được?"
"Qua cách nói chuyện của bố em. Em may mắn thật đấy. Nếu là bố anh thì ông ấy đã nhốt anh vào một cơ sở cải huấn nào rồi. "
Tôi nhìn anh ấy: “Em muốn anh hôn em một lần nữa”.
TÔI PHẢI GIỮ ĐƯỢC ANH ẤY!
Đến sáng hôm sau, mọi thứ đã trở nên chính thức lạnh lùng.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét