26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 16 [Call me by your name]

"Anh muốn cho em xem một thứ," anh nói. Văn phòng của anh có một ghế sofa lớn bằng da. Sofa Oliver đây, tôi nghĩ.

Thế nên chắc đây là nơi anh thường ngồi và đọc sách. Giấy tờ để rải rác trên ghế sofa và trên sàn, ngoại trừ cái ghế nằm ở góc phòng, bên trên là một đèn thạch cao. Đèn Oliver đây. Tôi lại nhớ cảnh giấy tờ của anh nằm ngổn ngang trên sàn trong căn phòng mình ở thị trấn B.




"Em nhận ra nó không?" Anh hỏi. 

Trên tường là một chế bản màu được đóng khung của một bức tranh ố màu về một nhân vật có râu trong thần thoại Mithraic [đây là một tín ngưỡng thờ thần Mặt trời Mithras phổ biến tại Đế chế Roma từ thế kỷ thứ 1 đến thế kỷ thứ 4] . Hai chúng tôi mỗi người đã mua một bức tranh ấy vào buổi sáng trong chuyến thăm San Clemente.  Trong nhiều năm tôi đã không còn thấy bức tranh mình đã mua.

Trên tường, bên cạnh nó là một bưu thiếp được đóng khung in hình bức tranh triền đồi của danh họa Monet.  Tôi nhận ra nó ngay lập tức.

"Nó từng là của em, nhưng anh đã giữ nó còn lâu hơn em từng giữ."






Chúng tôi thuộc về nhau, nhưng đã sống xa cách đến mức bây giờ chúng tôi thuộc về những người khác. Những người đang chiếm giữ cuộc đời của chúng tôi chính là những người chúng tôi đã không mong muốn.

"Nó có một câu chuyện dài phía sau" tôi nói.
"Anh biết. Khi anh đóng khung lại cho nó, anh đã nhìn thấy mấy dòng đề tặng ở mặt sau, đó là lý do tại sao bây giờ em cũng có thể đọc được chữ trên mặt sau đấy.  Anh cũng thường nghĩ về anh chàng Maynard này.  Một ngày nào đó nhớ đến anh nhé!” [đây là câu Maynard đã viết đề tặng cho Elio]

"Người tiền nhiệm của anh đấy!" tôi nói để trêu Oliver. "Không, em không có ý gì đâu. Rồi một ngày nào đó anh sẽ đưa nó cho ai? "

"Anh hy vọng một ngày nào đó sẽ để lại bức  bưu thiếp này cho một trong mấy đứa con trai của anh khi nó ra ở riêng. Anh đã viết thêm mấy dòng chữ lên đó - nhưng em không thể nhìn thấy mấy chữ đó đâu. 

Em có qua đêm ở thành phố không? "Anh hỏi để thay đổi chủ đề trong lúc khoác vào cái áo mưa.

"Có ạh. Một đêm thôi.”
“Sáng ngày mai anh sẽ đi gặp một số người ở trường đại học, sau đó anh rảnh. "
Anh nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi biết anh đang nghĩ đến cái đêm đó trong kì nghỉ Giáng Sinh năm xưa, và anh ấy cũng biết tôi biết điều đó.






"Vậy là tha thứ cho anh rồi hả?" Anh mím chặt môi trong một lời xin lỗi câm nín.

"Đến khách sạn em uống rượu nhé!"
Tôi cảm nhận được sự không thoải mái trong anh.
"Em nói là đi uống rượu chứ không phải là đi F****." [Nguyên văn], tôi nói thêm.
Anh nhìn tôi và thực sự anh đang đỏ mặt. 

Tôi nhìn chằm chằm vào anh. Anh ấy vẫn đẹp trai đáng kinh ngạc, không bị hói tóc, không béo lên, vẫn cứ chạy bộ mỗi sáng, như anh ấy nói, và da dẻ vẫn mịn màng như trước. 

Chỉ có mấy vết cháy nắng trên tay. Vết rám nắng ưh, tôi nghĩ, và tôi không thể nghĩ ra. 
"Cái gì thế này?" Tôi hỏi, chỉ vào tay anh và sau đó chạm vào nó.
"Anh bị lâu rồi." Ôi những vết rám nắng. Chúng làm trái tim tôi đau, và tôi muốn hôn lên chúng và thổi cho chúng bay đi.
"Mấy ngày trồng rau trong vườn trời nắng lắm. Mà không đáng phải ngạc nhiên như vậy đâu. Anh sẽ vẫn làm vườn mà. Ba năm nữa, đứa con trai lớn của anh sẽ bằng tuổi em -  mà đúng hơn là bằng tuổi em cái thời chúng ta bên nhau chứ không phải Elio của ngày hôm nay. Quả thật là điều kỳ diệu! "

Đó là cách anh ấy gọi chuyện đó ưh,  “cái thời chúng ta ở bên nhau”? Tôi thầm nghĩ.

Trong quán bar của một khách sạn cũ ở New England, chúng tôi tìm thấy một điểm yên tĩnh nhìn ra sông và một khu vườn hoa lớn đang nở rộ vào tháng đó. Chúng tôi gọi hai ly cocktail martinis – loại rượu Sapphire – anh ấy gọi cụ thể, ngồi sát nhau trong  một  gian hình móng ngựa.

Chúng tôi trông giống như hai gã chồng bị buộc phải ngồi cạnh nhau một cách không yên người trong khi hai cô  vợ đang mải mê trang điểm.

"Trong tám năm nữa, anh sẽ bốn mươi bảy tuổi còn em thì bốn mươi. Năm năm sau đó nữa, anh sẽ năm mươi hai còn em bốn mươi lăm. Lúc đó em sẽ chịu đến ăn tối chứ? "
"Vâng. Em hứa."






"Nếu xét những  gì em thực sự muốn nói là em sẽ chỉ đến thăm nhà tôi khi nào em đã già đi, đủ để không còn quan tâm đến những chuyện đó. Khi đó con cái anh chắc đã ra ở riêng. Hoặc khi đó, anh đã  trở thành một người ông. Anh đang hình dung ra cái đêm đó – hai chúng ta sẽ ngồi lại với nhau và uống một loại rượu eau-de-vie mạnh nào đó, giống như bố em vẫn thỉnh thoảng tiếp rượu ông của em vào buổi tối ".

"Và giống như những cụ già ngồi quanh quảng trường Piazzetta đối diện với nhà tưởng niệm Piave, hai chúng ta sẽ kể một câu chuyện về hai gã thanh niên trẻ tuổi đã tìm thấy niềm hạnh phúc  bên nhau trong vài tuần và rồi họ sống phần đời còn lại bằng cách nhúng những chiếc tăm bông vào một cái ly chứa đựng hạnh phúc, họ sợ cái ly ấy sẽ hết, nên họ không dám uống nhiều  - chỉ là những ngụm nhỏ vào những ngày kỉ niệm. "

Nhưng cái điều mà hầu đã không còn tồn tại nữa, vẫn còn như đưa tay vẫy gọi, tôi muốn nói với anh. 

Người ta không bao giờ có thể làm ngược lại nó, viết ngược lại nó, không bao giờ có thể sống ngược lại nó nhưng cũng không thể  làm sống lại nó. Đơn giản, nó bị mắc kẹt ở nơi ấy như  cảnh tượng của những con đom đóm trên một cánh đồng hè vào đêm tối, cứ lập lòe và tự nhủ rằng “Lẽ ra bạn đã có được điều này”.

Nhưng, quay ngược lại là sai lầm. Tiến lên cũng là sai. Rẽ lối khác cũng sai. Mà cứ cố gắng khắc phục tất cả những  cái sai đó cũng chỉ là một cái sai khác.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS