"Không. Nó cũng không làm tôi bận tâm rằng tôi cũng đang làm điều lừa dối tương tự. Bữa trưa kéo dài rất lâu. Tôi tiễn cô ấy về nhà trên đường Via Margutta, sau đó cô ấy lại tiễn tôi trở lại nơi chúng tôi ăn trưa, và sau đó tôi lại đưa cô ấy trở về nhà.”
“Ngày mai?” tôi gặng hỏi, vẫn không chắc là tôi có đẩy mọi thứ đi quá nhanh không. “Chắc chắn rồi, ngày mai”, cô ấy trả lời. Đó là tuần trước Giáng sinh. Đến chiều Thứ ba, chúng tôi đã làm một điều hoàn toàn điên rồ: chúng tôi đã mua hai vé máy bay và bay tới London.
"Lãng mạn quá!", cô gái trên tàu thốt lên.
“Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh và rất tự nhiên, đến nỗi chúng không thấy cần phải thảo luận vấn đề với bạn trai của cô ấy hay bạn gái của tôi, và không chờ họ đồng ý. Chúng tôi chỉ đơn giản là buông bỏ tất cả mọi sự ràng buộc của chúng tôi. Còn những ngày nay, chúng ta luôn trong sự ràng buộc.”
“Ý ông là không như ông ngày hôm nay hả?”
“Tôi sẽ chẳng thế nào biết.”
“Không, tôi cho rằng ông không thế biết.”
Lời chế nhạo ngầm của cô ấy cho tôi biết trong câu nói của mình tôi có ý phiền lòng về hiện tại.
Tôi cười khúc khích.
Cô ấy cũng cười theo, một cái cách cô ấy báo hiệu rằng cô ấy biết tôi đang tự lừa mình.
“Rồi dù có đẹp đẽ cỡ nào, nó cũng đã kết thúc ngay lập tức. Cô ấy quay lại với bạn trai, và tôi quay lại với bạn gái. Chúng tôi không còn là bạn bè. Nhưng tôi đã tham dự đám cưới của hai người họ, và cuối cùng tôi đã mời họ đến dự đám cưới của tôi. Hai người họ giờ vẫn bên nhau. Còn bọn tôi thì đã chia tay. Voilà.”
“Tại sao ông lại để cô ấy quay lại với bạn trai?”, cô gái trên tàu hỏi.
"Tại sao ư? Có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ bị thuyết phục hoàn toàn bởi cảm xúc của mình. Tôi đã không chiến đấu để giữ cô ấy lại, mà cô ấy cũng biết là tôi sẽ không làm vậy. Có lẽ tôi muốn được yêu và sợ rằng tôi sẽ không được đón nhận và tôi thích trong tình trạng hơi vô định lúc chúng tôi ở London để nghiền ngẫm những gì tôi đã chưa cảm nhận từ cô ấy. Có lẽ tôi đã thích hoài nghi hơn là thấu hiểu.”
“Vậy ông tính phí bao nhiêu mỗi giờ đấy?”, cô gái trên tàu lại trêu.
“Câm đi!”
Lần cuối cùng tôi đã nói như thế là với ai và khi nào nhỉ?
“Hãy kể cho tôi về người trong cuộc đời cô đi”, tôi nói. “Lúc này cô có thấy một ai đó đặc biệt chứ?”
“Có thấy ai đó, đúng vậy.”
“Được bao lâu rồi?” Rồi tôi dừng lại. "Nếu tôi có thể hỏi."
"Ông có thể hỏi mà. Chỉ mới được bốn tháng”. Cô ấy nỏi rồi nhún vai: “Cũng chả có gì đặc biệt cho lắm.”
"Cô có thích cậu ta?"
“Tôi thích anh ấy. Chúng tôi hợp nhau. Và chúng tôi thích nhiều thứ giống nhau. Nhưng chúng tôi chỉ là hai người bạn cùng phòng giả vờ có một cuộc sống cùng nhau. Chúng tôi không có gì.”
“Thật là một cách hay để miêu tả - hai người bạn cùng phòng giả vờ có một cuộc sống cùng nhau. Nghe buồn nhỉ."
“Đúng là buồn. Nhưng điều cũng buồn là, trong mấy phút vừa qua, tôi có thể đã chia sẻ với ông nhiều hơn là trong cả tuần với anh ấy.”
“Có lẽ cô không phải là người cởi mở với người khác.”
“Nhưng tôi đã trò chuyện với ông mà.”
“Vì tôi là một người lạ, và với những người lạ thì cởi mở thật dễ dàng.”
“Những người duy nhất tôi có thể nói chuyện thẳng thắn là bố tôi và Pavlova, con cún của tôi, nhưng họ chẳng bên tôi được lâu. Ngoài ra, bố tôi ghét bạn trai hiện tại của tôi.”
“Không phải là bất thường đối với một người bố.”
“Thật ra, bố tôi hâm mộ bạn trai trước của tôi hơn.”
"Thế cô có kết cậu ta không không?"
Cô ấy mỉm cười, báo trước trước là cô ấy sẽ pha trộn câu trả lời của mình với một chút hài hước: “Không, tôi chả kết anh ấy.”
Cô ấy đã suy nghĩ một lúc.
“Bạn trai trước muốn cưới tôi. Tôi bảo anh ấy là không. Tôi rất nhẹ nhõm vì anh ấy đã không làm gì ầm ĩ khi chúng tôi chia tay. Rồi chỉ sáu tháng sau, tôi nghe nói anh ta sắp cưới. Nếu tôi từng biết đau khổ về chuyện yêu đương thì đó chính là vào cái ngày tôi nghe tin anh ấy kết hôn với một người phụ nữ - người mà hai chúng tôi đã dành hàng giờ và hàng tháng để lôi ra làm trò cười hồi chúng tôi còn ở bên nhau.”
Im lặng.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét