11.3.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Tempo 06

“Đi ghen tuông trong khi cô chả có chút tình yêu nào với người ta – cô thật là khó tính”, cuối cùng tôi cũng nói.

Cô ấy tặng ngay cho tôi một cái nhìn xéo vì đã dám phát ngôn theo cách đó và còn biểu lộ sự tò mò hoang mang muốn biết thêm. 

“Tôi mới biết ông chưa đầy một giờ trên tàu. Nhưng ông hoàn toàn hiểu tôi. Tôi thích điều đó. Nhưng tôi cũng có thể kể với ông về một khuyết điểm khác rất khủng khiếp.”

"Thế giờ còn gì nữa đấy?"

Cả hai chúng tôi đều cười.




“Tôi không bao giờ gần gũi với bất cứ ai mà tôi có quan hệ tình cảm. Hầu hết mọi người đều không thích triệt tiêu những cầu nối. Tôi thì dường như cho nổ tung hết các cầu nối, vì tôi thấy nó chả có nghĩa gì với tôi. Đôi khi tôi vứt bỏ hết mọi đồ đạc trong căn hộ của họ và đơn giản là biến mất. 

Tôi ghét cái công đoạn thu dọn hành lý rồi chuyển ra ngoài và những hậu quả không thể tránh khỏi của chuyện đó là tình huống của những lời cầu xin đầy nước mắt để tiếp tục ở lại với nhau. Trên hết, tôi ghét phải giả vờ dai dẳng là tồn tại sự gắn bó với một ai đó, trong khi tôi không muốn họ chạm vào người mình nữa, và thậm chí không muốn nhớ là mình từng ngủ cùng họ.





Ông đúng đấy: Tôi không biết tại sao tôi lại bắt đầu quan hệ với một ai đó. Sự khó chịu tuyệt đối của một mối quan hệ mới. Cộng với những thói quen nhỏ trong sinh hoạt của người ta mà tôi cần phải chịu đựng và bỏ qua. Cái mùa đàn ông của anh ta. Cái cách anh ta thích xếp chồng mấy đĩa CD lên nhau. Cái âm thanh của bộ tản nhiệt cổ đại vào giữa đêm làm tôi thức giấc, trong khi anh ta vẫn ngủ ngon. Anh ta muốn đóng cửa sổ. Tôi thì thích mở toang chúng ra. 

Tôi sẽ vứt quần áo của tôi bất cứ nơi nào trong căn nhà, anh ta thì muốn khăn tắm của chúng tôi phải được gấp lại và cất đi. Anh ta thích ống kem đánh răng được vắt gọn gàng từ dưới lên, tôi thì thích bóp đâu tôi muốn, và tôi luôn bỏ cái nắp ống kem vất vưởng, và anh ta sẽ mò tìm ra nó ở đâu đó trên sàn phía sau cái bồn cầu. Cái điều khiển từ xa cần đặt đúng vị trí của nó, sữa cần được đặt gần nhưng không quá gần với tủ đông, đồ lót và vớ nên để ở ngăn kéo này chứ không phải ngăn kéo kia.

Tuy nhiên, tôi vẫn đâu có khó tính. Tôi thực sự là một người tử tế mà, chỉ là tôi cần một chút cá tính. Nhưng nó chỉ có bề nổi. Tôi chịu đựng với tất cả mọi người và tất cả mọi thứ. Ít nhất là trong một khoảng thời gian. Rồi một ngày, nó cứ ập đến với tôi: Tôi không muốn ở bên anh chàng này, không muốn anh ta ở gần tôi, cần phải tránh xa. Tôi chiến đấu với cảm giác này. Nhưng ngay khi anh ta cảm nhận được điều này, anh ta sẽ níu kéo tôi bằng đôi mắt cún con đáng yêu trong tuyệt vọng. Khi tôi nhận ra ánh mắt đó, ộp, tôi biến nhanh và ngay lập tức tìm anh chàng khác.

“Bọn đàn ông mà!” Cuối cùng cô ấy cũng nói, như thể một từ tóm tắt tất cả những thiếu sót của cánh đàn ông mà hầu hết phụ nữ sẵn sàng bỏ qua và học cách tha thứ cho những người mà phụ nữ họ hy vọng sẽ yêu suốt đời ngay cả khi họ biết họ sẽ không như thế . Tôi ghét phải nhìn thấy ai bị tổn thương.

Một sự u ám phủ xuống vẻ ngoài của cô ấy. Tôi ước tôi có thể chạm vào khôn mặt cô ấy, nhẹ nhàng. Cô ấy liếc mắt nhìn, tôi hạ mắt xuống.





Một lần nữa, tôi quan sát đôi giày của cô ấy. Một đôi bốt hoang dã, chưa được trau chuốt, như thể nó đã bị kéo lê trên những con đường lởm chởm đá và nó đã đạt được cái vẻ ngoài sương gió, cũ kỹ, điều đó có nghĩa là cô ấy tin tưởng vào đôi bốt này. Cô ấy thích những thứ đã sờn cũ và hỏng hóc. Cô ấy thích sự thoải mái.

Đôi tất len dày màu xanh hải quân của cô rõ ràng là đôi tất nam, có lẽ được cô ấy nhặt từ ngăn kéo của người đàn ông mà cô khẳng định là mình không có tình yêu. Nhưng chiếc áo khoác da biker giữa mùa trông rất đắt tiền. Hiệu Prada, rất có thể. 

Có phải là cô ấy đã vội vàng rời khỏi nhà bạn trai của mình, và trong lúc vội vã, nhặt nhạnh tất cả những gì có thể để khoác lên người rồi lao ra ngoài cửa với câu nói vọng lại kiểu như “Em phải đi gặp bố đây. Sẽ gọi lại cho anh tối nay nhé?”.

Cô ấy đang đeo một chiếc đồng hồ nam. Nó cũng của bạn trai cô ấy sao? Hay cô ấy chỉ thích đồng hồ nam? Tất cả mọi thứ về cô ấy toát lên một cái gì đó nghiệt ngã, gồ ghề, thô ráp. Và rồi tôi bắt gặp một cái làn da lộ giữa đôi tất và cái gờ quần jean. Cô ấy có mắt cá chân mịn màng nhất mà tôi từng thấy. 

*******
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS