Không phải Rome mà tôi yêu. Cảnh tượng này làm tôi bối rối và khiến tôi cảm thấy mơ hồ về chuyến thăm và buổi thuyết trình, và cái viễn cảnh trở lại một nơi đã lưu trữ quá nhiều ký ức, một số là tươi đẹp, còn lại hầu hết không được như thế. Đột nhiên, tôi quyết định rằng tôi sẽ chỉ thuyết trình vào buổi tối hôm đó, uống cocktail với những đồng nghiệp cũ, sau đó tìm cách để từ chối lời mời ăn tối thông thường, và tự mình nghĩ ra một vài thứ để làm, có thể là đi xem một bộ phim, và sau đó ở trong khách sạn vào ngày hôm sau cho đến khi con trai qua đón lúc 4h chiều.
“Ít nhất tôi hy vọng họ đặt cho tôi cái phòng có ban công rộng và tầm nhìn bao quát khung cảnh”, tôi nói. Tôi muốn thể hiện với cô ấy, mặc dù nhận cuộc điện thoại u ám của thằng bé, tôi vẫn biết làm thế nào để nhìn vào mặt sáng sủa của mọi thứ. “Check-in xong, rửa tay, rồi tìm một chỗ tốt để ăn trưa, sau đó nghỉ ngơi.
"Tại sao? Ông có thích ăn bánh không?”, cô ấy hỏi.
“Tôi thích bánh ngon. Cô có thể gợi ý một địa điểm tốt cho bữa trưa của tôi không?”
"Có."
"Ở đâu?"
"Nhà bố tôi. Đến ăn trưa nhé! Nhà của chúng tôi sát ngay khách sạn ông nghỉ mà.”
Tôi mỉm cười, thực sự xúc động trước lời đề nghị tự phát ấy. Cô ấy cảm thấy tiếc cho tôi thì phải.
"Cô thật tốt bụng. Nhưng tôi thực sự không nên đến. Bố cô đang muốn có thời gian với người ông yêu thương nhất và cô muốn tôi phá vỡ bữa tiệc của ông ấy sao? Thêm vào đó, ông ấy không biết tôi là gã Adam nào cả.”
“Nhưng tôi biết ông”, cô ấy nói, như thể điều này sẽ thay đổi suy nghĩ của tôi.
“Cô còn không biết tên tôi là gì.”
“Ông đã không tự gọi là Adam sao?”
Cả hai chúng tôi đều cười. “Tên tôi là Samuel.”
“Ông đến đi. Nó sẽ rất đơn giản và không cầu kỳ”, tôi hứa.
“Tuy nhiên, tôi không thể nhận lời.”
“Nói có đi mà.”
“Tôi không thể.”
Cuối cùng con tàu cũng đỗ lại. Cô ấy cầm cái áo khoác và quyển sách của mình lên, đeo ba lô lên vai, quấn dây xích con chó quanh tay và lấy cái hộp trắng từ gá phía trên. “Đây là cái bánh”, cuối cùng cô ấy nói. “Thôi nào, ông nói là sẽ đến đi.”
Tôi lắc đầu để truyền đạt sự từ chối một cách lịch sự nhưng dứt khoát.
“Tôi đề xuất như thế này nhé! Tôi sẽ đến chợ Campo de’ Fiori chọn mua một con cá và ít rau xanh, tôi luôn mua cá, nấu cá, ăn cá và ông có biết là tôi có thể chuẩn bị một bữa ăn tuyệt vời chỉ trong chưa đầy 20 phút. Bố tôi sẽ rất vui khi thấy một gương mặt mới toanh bước vào”.
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng ông ấy và tôi sẽ có đề tài gì đó để nói với nhau? Nó có thể rất là khó xử. Bên cạnh đó, cô cho rằng ông ấy sẽ nghĩ gì?”
Phải mất một lúc để cô ấy định thần lại.
“Bố tôi sẽ chẳng nghĩ ngợi gì đâu”, cuối cùng, cô ấy đã nói.
Rõ ràng, cô ấy chưa định hình được gì cả.
“Bên cạnh đó”, cô ấy nói thêm, “thì tôi đã đủ lớn, và ông ấy đủ già để nghĩ ngợi bất cứ điều gì.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua khi chúng tôi bước xuống tàu và đặt chân xuống sân ga đông đúc. Tôi không thể không nhìn quanh một cách vội vàng và dò xét. Có thể nào đó con trai tôi đã thay đổi ý định và nó cố tình làm tôi ngạc nhiên chăng. Nhưng cuối cùng thì không ai chờ đợi tôi trên cái sân ga này.
Đột nhiên, tôi chực hỏi “Nghe này, tôi vẫn chưa biết tên cô”.
“Miranda”.
Cái tên khiến tôi ấn tượng. “Nghe này, Miranda, cô thật sự rất đáng yêu khi mời tôi, nhưng – “.
“Chúng ta là người xa lạ trên một chuyến tàu, Sami ạh, và tôi biết chỉ trò chuyện thôi thì chả có gì to tát”, cô ấy nói, và đã đặt ra một biệt danh cho tôi Sami, “nhưng tôi đã cởi mở với ông và ông cũng cởi mở với tôi. Tôi không nghĩ rằng một trong hai chúng ta quen biết được nhiều người mà chúng ta có thể thực lòng với nhau đến thế. Đừng biến điều này thành một khoảnh khắc thường tình xảy ra trên một chuyến tàu, rồi vứt nó lại trên đó như là người ta bỏ quên cái ô hay đôi găng tay đâu đó. Tôi biết tôi sẽ hối tiếc. Thêm vào đó, nó sẽ khiến tôi, Miranda này, rất hạnh phúc”.
Tôi thích cách cô ấy nói ra điều này.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét