27.3.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Tempo 12

Có một khoảnh khắc của sự im lặng. Tôi không ngần ngại, nhưng tôi có thể nói ngay rằng cô ấy đã diễn giải sự im lặng của tôi đồng nghĩa với sự miễn cưỡng nhận lời. Trước khi nhấc điện thoại gọi cho bố, cô ấy hỏi tôi không điện thoại cho ai sao, có lẽ vậy? Cái từ “có lẽ vậy” của cô ấy đã làm tôi cảm động, nhưng tôi không chắc là tại sao lại thế hay cái từ ấy nó có nghĩa chính xác là gì, tôi cũng không muốn suy đoán và bị chứng minh là sai. 




Cô gái này suy nghĩ về tất cả mọi thứ, tôi nghĩ vậy. Tôi lắc đầu. Tôi đã không có ai để gọi điện.

“Bố ơi. Con sắp đưa về một người khách”, cô ấy hét vào điện thoại. Bố cô ấy có vẻ chưa nghe rõ. “Một người khách”, cô ấy nhắc lại. Sau đó, cố gắng giữ con chó không nhảy xổ vào tôi: “Thế bố hỏi là loại khách gì nghĩa là sao? Một người khách thôi. Ông ấy là một giáo sư. Giống như bố ấy." Cô ấy quay sang tôi để chắc chắn rằng cô ấy đã suy luận chính xác. Tôi gật đầu. 

Sau đó, câu trả lời tiếp theo của bố cô ấy rõ ràng là một câu hỏi khác. Cô ấy hét lên “Không, bố hoàn toàn sai rồi. Con mang cá đến. Hai mươi phút tối đa tuyệt đối, con hứa”.

“Điều này sẽ cho ông ấy thời gian để mặc quần áo tươm tất”, cô ấy nói đùa.

Cô ấy có bao giờ nghi ngờ rằng chính tôi đã quyết định hủy bữa ăn tối hôm nay với các đồng nghiệp hay không, bởi vì tôi đã nuôi cái hy vọng xa xôi được ăn tối với cô ấy – điều mà tôi không hẳn tự thừa nhận với bản thân mình. Sao mà điều đó xảy ra được chứ?






Chúng tôi cuối cùng đã đến góc phố Ponte Sisto, tôi yêu cầu tài xế dừng lại. “Tôi tính để hành lý tại phòng khách sạn, rồi đến nhà bố cô, tối đa trong 10 phút, được chứ?”.

Nhưng cô ấy kéo lấy cánh tay trái của tôi khi chiếc xe sắp dừng lại.

"Tuyệt đối không. Nếu mà ông giống tính như tôi, ông sẽ check-in xong, rồi ông sẽ đặt hành lý vào phòng, đi rửa tay – điều mà ông nói là rất háo hức để làm. Mười lăm phút trôi qua, ông sẽ gọi cho tôi để nói rằng ông đã thay đổi quyết định và không thể đến dự được. Hoặc có thể ông không thèm gọi gì cả. Có lẽ, nếu ông giống tính tôi, ông thậm chí sẽ tìm được những từ hay ho để chúc mừng sinh nhật bố tôi và còn nói ra rất chân thành nữa. Thế ông có giống tính tôi không?”.

Điều này cũng làm tôi cảm động.

"Có lẽ."

“Thế thì, nếu ông thực sự giống tính tôi, thì ông cũng thích bị bóc mẽ đấy, thừa nhận nó đi”.

“Nếu cô mà giống tính tôi một chút, thì cô sẽ tự hỏi tại sao mình lại đi mời cái gã này về nhà?”.

“Thế thì tôi không giống tính ông”.

Cả hai chúng tôi đều cười.

“Lần cuối là khi nào?”.

"Gì cơ?", cô ấy  hỏi.

"Không có gì."

"Được thôi!"

Cô ấy cũng đã đọc được điều này sao?

Ra khỏi xe, chúng tôi vội vã đến khu chợ Campo de’ Fiori, nơi chúng tôi tìm thấy gian hàng của người bán cá. Trước khi đặt hàng, cô ấy nhờ tôi giữ dây xích con cún. Tôi miễn cưỡng đến gần gian hàng với con cún, nhưng ở đây họ quen biết cô ấy, và cô ấy nói đó không là vấn đề gì.

“Ông thích loại cá nào?”.

“Món nào dễ nấu nhất”, tôi đã trả lời. 

“Thế làm thêm một ít sò điệp được không, hôm nay dường như họ có thứ này rất nhiều”. “Sò điệp này bắt từ lúc nào vậy?”, cô ấy hỏi. “Hồi rạng sáng”, người bán cá trả lời. "Bạn có chắc không?". “Tất nhiên là tôi chắc chắn”. Họ đã làm điều này trong nhiều năm. 






Khi cô ấy cúi xuống để kiểm tra sò điệp, tôi bắt gặp tấm lưng cô ấy. Tôi có một thôi thúc được quàng cánh tay quanh eo, vai cô ấy và hôn lên cổ và mặt cô ấy. Tôi nhìn đi chỗ khác và thay vào đó nhìn vào cửa hàng rượu đối diện với quầy hàng. 

“Bố cô có muốn uống chút rượu vang trắng không đường từ Friuli không?”.

“Ông ấy không nên uống rượu, nhưng tôi thích vang trắng không đường, từ vùng nào cũng được”.

“Thế tôi mua một chai Sancerre nữa nhé”.

“Ông đang lập kế hoạch giết bố tôi sao?”.

*******
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS