Khi cá và
sò điệp được bọc, cô ấy nhớ đến rau. Trên đường đến một cửa hàng gần đó, tôi
không thể kiềm chế câu hỏi: “Tại sao là tôi?”.
“Tại sao
tôi cái gì cơ?”.
“Tại sao
cô mời tôi?”.
“Vì ông thích
những chuyến tàu, vì hôm nay ông bị lỡ hẹn, vì ông hỏi quá nhiều câu hỏi, vì
tôi muốn hiểu ông nhiều hơn. Điều đó có khó không?”, cô ấy nói.
Tôi đã
không ép cô ấy phải giải thích. Có lẽ tôi đã không muốn nghe rằng cô ấy thích
tôi không hơn không kém cô ấy thích sò điệp hay rau xanh.
Cô ấy tìm
được rau bina[1],
tôi phát hiện ra những quả hồng nhỏ, chạm vào, rồi ngửi chúng và thấy rằng
chúng đã chín. Tôi nói, “Đây là lần đầu tiên trong năm nay tôi ăn quả hồng”.
“Thế thì
ông phải cầu một điều ước”.
"Ý của
cô là gì?"
Cô ấy có
chút khó chịu. “Khi ông ăn một loại trái cây lần đầu trong năm thì ông cần phải
cầu một điều ước. Tôi ngạc nhiên vì ông không biết điều đó”.
Tôi suy nghĩ
trong vài giây. “Tôi không thể nghĩ ra một điều ước nào”.
“Về một cuộc
sống nào đó”, cô ấy nói, điều đó có nghĩa là cuộc sống của tôi nó toại nguyện đến
nỗi không còn gì để ước, hay là nó vô vọng đến mức ước mơ gì đi nữa thì cũng là
một thứ quá xa xỉ để mà nghĩ đến.
“Ông phải
ước. Hãy suy nghĩ kỹ hơn”.
“Tôi có thể
nhờ cô ước thay tôi không?”.
“Tôi đã có
một điều ước rồi”.
"Khi
nào?".
“Trong xe
taxi”.
"Nó
là cái gì vậy?"
“Sao mà
chúng ta quên nhanh vậy nhỉ: ước là ông sẽ đến ăn trưa.”
“Có nghĩa
là cô đã lãng phí cả một điều ước chỉ để tôi sẽ đến ăn trưa!”
"Tôi
đã ước vậy. Và nó không khiến tôi hối hận.”
Tôi không
nói gì cả. Cô ấy siết chặt cánh tay tôi trên đường đến cửa hàng rượu. Tôi quyết
định dừng lại bên chỗ bán hoa gần đó.
“Bố tôi sẽ
thích hoa lắm.”
“Nhiều năm
rồi tôi không mua hoa.”
Cô ấy gật
đầu chiếu lệ.
“Hoa này
không chỉ để tặng bố cô”, tôi nói.
“Tôi biết”,
cô ấy nói rất nhẹ, gần như giả vờ bỏ qua những gì tôi mới nói.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét