Trong lúc nói ra câu đó, anh đặt một cánh tay khéo léo, chở che và nhẹ nhàng quanh vai tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi bất giác đưa tay nắm lấy tay anh và chạm vào nó. Điều đó xảy ra một cách liền mạch đến nỗi tôi nhìn anh ấy và cả hai chúng tôi đều mỉm cười, khoảnh khắc đó cho phép cánh tay anh nằm trên vai tôi thêm một lúc nữa, bởi rất có thể nó đã vội rời đi ngay.
Anh quay đi nhưng rồi lại nhìn tôi một lần nữa, và tôi cảm thấy một sự thôi thúc đột ngột muốn tựa vào người anh và vòng tay quanh trên hông anh, ngay dưới cái áo khoác. Chắc hẳn anh cũng cảm nhận điều gì đó ở cái chạm của vòng tay đó, bởi vì trong sự im lặng khó xử theo sau những gì anh vừa nói, anh cứ nhìn chằm chằm và tôi cũng đang nhìn chằm chằm lại, hoàn toàn không nguôi, cho đến khi tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã đọc sai tất cả các tín hiệu và tôi bắt đầu muốn nhìn đi chỗ khác.
Tôi thích ánh mắt anh vẫn còn đọng lại trên tôi, nó khiến tôi cảm thấy mình đẹp đẽ và được khao khát, một thứ gì đó mềm mại, mơn trớn mà tôi muốn giữ vẹn nguyên và không muốn nó thoát đi, trừ khi nó lẩn trốn vào bờ ngực của anh. Tôi thích những hứa hẹn, toát lên từ ánh mắt của anh ấy, về một thứ gì đó hoàn toàn tử tế và chân thành.
Nhưng sau đó, có lẽ để đưa ra lời biện minh vội vàng cho những
nụ cười của cả hai, anh nói, “Cậu đến đây vì âm nhạc và tôi đến là vì bố tôi.
Ông ấy qua đời gần ba mươi năm rồi. Cách đây đã nhiều năm, nhưng không có gì
thay đổi ở đây”.
Anh cười nhẹ nhàng. “Cũng món rượu táo đó, cũng cái mùi vị
đó, cũng nữ tu già đó, cũng là buổi tối tháng 11 ngột ngạt. Cậu có thích tháng
11 không?”.
“Đôi khi, nhưng không phải lúc nào cũng thích”.
"Tôi cũng không. Tôi thậm chí còn không thích nhà thờ, mặc
dù có lẽ tôi thích đến đây vào những buổi tối như thế này và, vâng, giờ tôi
đang ở đây”.
Tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang hết chuyện để nói và
đang dò dẫm cách để tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi. Rồi im lặng. Một lần
nữa nụ cười ấm áp, đầy quyến rũ, sự pha trộn của tính thông minh, khiếu hài hước
và một ít nỗi buồn đã nhắc nhở tôi rằng đừng nên nông nỗi về người đàn ông quý
phái nhưng có thể không được hạnh phúc
này.
Khi chúng tôi thấy bộ tứ rục rịch trở lại vị trí biểu diễn của
họ và đó là thời gian dành cho nhạc Beethoven, anh ấy hỏi tôi đang ngồi ở đâu. Tôi
không hiểu tại sao anh ấy hỏi thế, nhưng tôi chỉ vào chỗ ngồi ở một trong những
dãy ghế cuối cùng nơi tôi còn đặt cái ba lô và áo khoác.
“Chọn chỗ khôn ngoan đấy”. Anh ấy hiểu tại sao tôi chọn chỗ đấy.
“Tuy nhiên, đừng lẻn về sớm nhé”, anh ấy
nói thêm.
Tôi nghĩ anh ấy đã đề nghị tôi thưởng thức bộ tứ thêm một lúc
trước khi chọn cách rời đi vội vàng nhưng thực ra tôi đã đổi ý sau phần nhạc Haydn và không có ý định rời đi trước khi kết
thúc buổi hòa nhạc.
Nhưng sau đó để xóa tan những phỏng đoán, tôi hỏi bộc trực: “Anh
có muốn tôi đợi anh không?”.
Ngữ điệu trong giọng nói của tôi có thể đã sai. Tôi nghe như
thể tôi đang hỏi một ông già rằng ông ấy có cần ai đó giữ cánh cửa cho để mà
lom khom đi vào với cây gậy chống. Vì vậy,
tôi đã lặp lại: “Thế thì tôi sẽ đợi anh bên ngoài”.
Anh ấy không nói gì cả, anh chỉ đơn giản gật đầu. Nhưng đó
không phải là một cái gật đầu khẳng định, mang nghĩa là nói “có”; mà đó là cái
gật đầu đăm chiêu, mất tập trung – cái gật đầu mơ hồ của người không tin vào những
gì mình vừa nghe thấy.
“Có, tại sao không, đợi tôi nhé,” cuối cùng anh ấy cũng nói. “Tên
tôi là Michel”. Tôi cũng giới thiệu tên tôi với anh ấy. Chúng tôi bắt tay nhau.
Tôi đã chắc chắn anh ấy
đã rời đi vào cuối phần biểu diễn đầu
tiên, nhưng nửa tiếng sau chúng tôi lại gặp nhau trên bậc tam cấp của nhà thờ,
như chúng tôi đã hứa, ngoại trừ tôi có cảm giác là anh ấy đã quên về cái hẹn của
chúng tôi .
Anh ấy đang nói chuyện với một cặp vợ chồng, và cả ba dường
như sắp đi đến một nơi nào đó. Nhưng ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy quay lại, rồi
vội vàng nói chuyện với họ và bắt tay tạm biệt. Anh ấy xin lỗi vì đã không giới
thiệu tôi. Tôi đang bận quấn khăn quanh cổ, và đó là cách tôi làm chệch hướng lời
xin lỗi của anh ấy.
Tôi bắt gặp mình đang cố tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh ấy đang
đợi hoặc thấy anh ấy vẫn nhớ về cái hẹn của hai người. Hay có lẽ anh ấy đã đợi chỉ
để nói lời tạm biệt một lần nữa trước khi chúng tôi mỗi người mỗi ngả?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét