28.8.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 018

Chỉ có một đoạn khựng lại vụng về và ngắn ngủi trong tiết tấu thân mật đến hoàn hảo giữa hai người đàn ông mà cho đến lúc đó vẫn chưa thấy thân khỏa của nhau. Nó xảy ra trong lúc tắm khi anh ấy đang nắm lấy chú nhóc của tôi và tôi thì mắt nhắm nghiền vì xà phòng. 

_____

@ Một đường phố ở Roma


“Anh không biết làm thế nào để hỏi điều này,” anh ấy nói, “nhưng —” Và rồi anh ấy lại do dự.


"Sao ạ?". Lúc này anh ấy đang khiến tôi lo lắng và tôi thậm chí không thể mở mắt ra.


"Em là người Do Thái à?" cuối cùng anh cũng hỏi.


"Nghiêm túc chứ?" Tôi đáp, gần như bật cười. "Anh không thể nhận ra sao?"


“Anh đang cố gắng tìm hiểu dựa vào suy đoán của mình trên những sự kiện khác ngoài những điều hiển nhiên.” 


“Điều hiển nhiên đã nói rõ rồi đấy anh. Anh đã từng thấy bao nhiêu người Do Thái hoặc người Hồi giáo khỏa thân? ”


“Chưa ai,” anh trả lời. "Em là người đầu tiên của tôi."


Sự cởi mở đột ngột của anh ấy càng làm tôi phấn khích hơn, đó là lý do tại sao tôi áp sát cơ thể anh ấy vào người tôi.





“Fabiola đấy,” anh ấy giải thích ngay sau khi chúng tôi giật mình khỏi giấc ngủ bởi tiếng đập của cái cửa phục vụ. "Cô ấy luôn để gió đóng sập cánh cửa." Khi tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ sáng và tôi phải dạy lúc 11 giờ. Nhưng tôi cảm thấy rất lười biếng. Tuy nhiên, anh ấy đã buông tôi khỏi vòng tay của anh ấy và đang ngồi dậy, trong khi chân anh ấy, tôi nghĩ, đang dò tìm đôi dép đi trong nhà.


“Quay lại giường đi anh,” tôi nói.


"Còn muốn thêm nữa hả?" anh hỏi, giả vờ tỏ ra sốc. Tôi thích được ôm trong vòng tay anh trong lúc lưng quay về phía anh và nghe hơi thở của anh phả vào cổ tôi. Tôi đã không kìm lại.


Đã có một lúc do dự ngay sau khi chúng tôi làm tình vào đêm đó, khi tôi cảm thấy đã đến lúc phải mặc quần áo vào và rời đi. "Em không tính ra khỏi giường đấy chứ?" anh ấy hỏi.


“Phòng tắm,” tôi nói.


Tôi đã nói dối.


"Nhưng đừng có rời đi nhé."


"Vâng không rời đi." Nhưng tôi cũng đang nói dối.


Tôi đã có ý định rời đi, ngay cả khi tôi làm điều đó theo thói quen. Tôi sẽ giải thích rằng tôi luôn rời đi sau khi làm xong chuyện ấy, vì tôi muốn thế hoặc vì tôi cảm thấy gia chủ cũng muốn thấy tôi rời đi, vì bản thân tôi hầu như luôn muốn những người tình một đêm bước ra khỏi cánh cửa ngay sau cuộc tình. 





Vội vàng mang vớ, và thậm chỉ là chỉ nhét chúng vào túi nếu phải đi ngay. Tôi thậm chí còn nắm vững nghệ thuật trình diễn hoàn toàn mang tính chiếu lệ để trì hoãn sự vội vàng của mình, cách mà một gia chủ đôi khi giả vờ miễn cưỡng khi thấy bạn từ chối một cốc nước hoặc cắn một món gì đó trong khi bạn đang chạy đua để ra khỏi thế giới của anh ta, thoát khỏi những thứ của anh ta, từ mùi tóc, ga trải giường, đến cái khăn tắm của anh ta.


Ở đây vấn đề hơi kỳ quặc, và tôi không nói gì cả. Tôi không thực sự muốn ra khỏi giường nhưng không biết đọc ra, càng không tin vào vẻ mặt ngạc nhiên của anh ấy. Tuy nhiên, như tôi đã nhận ra từ khi chúng tôi đi bộ đến căn hộ của anh ấy và thích thú với việc bàn tay của chúng tôi vẫn gần như không thể thiếu nhau, và cuộc làm tình này cũng không hẳn là chuyện vụng trộm.


Sau khi chúng tôi thăng hoa xong vào đêm đó, anh ấy nói chúng tôi nên ra ngoài để ăn một miếng. "Anh đang đói." “Em cũng vậy,” tôi lặp lại. "Nhưng chúng ta nên nhanh lên." Không ai trong chúng tôi nhận ra rằng đã quá nửa đêm. 





“Trông chúng ta có giống như vừa mới quấn nhau xong?” "Đúng vậy”, tôi nói, "Có lẽ mọi người sẽ biết." "Anh muốn họ biết." "Em cũng thế."


Chúng tôi đã ăn tối ở một quán nhỏ nhưng ồn ào và có vẻ thường bán khuya. Những người phục vụ biết anh ở đó, và một số khách quen cũng biết anh. Nó khiến cả hai chúng tôi cùng hồi hộp khi cảm thấy bọn họ đang nghi ngờ những gì chúng tôi đã làm trước đó không đến 15 phút.


Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********

MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS