28.8.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 019

“Em muốn một cái ôm nữa,” tôi nói vào sáng hôm đó.


"Chỉ là một cái ôm?"


Trước khi kịp nhận ra tôi cần gì, thì tôi đã quàng hai chân ôm chặt eo anh.

 

"Và anh có thể hỏi em điều này được không?" anh nói, khuôn mặt anh ấy cách mặt tôi trong gang tấc, trong khi bàn tay đặt trên trán tôi, vuốt vuốt làn tóc ra khỏi mắt.

_____

@ Mọng Qua


Tôi không biết anh ấy nghĩ gì - có lẽ, tôi đã hình dung ra điều gì đó liên quan đến cơ thể chúng tôi hoặc cái mơn trớn vụng về nào đó, về tính thăng hoa của cuộc vui, hay là về sự “phòng ngừa”?


"Tối nay em có bận không?"


Câu hỏi suýt khiến tôi bật cười. “Hoàn toàn rảnh rỗi,” tôi nói.


"Vậy thì quán rượu nhỏ của chúng ta thì sao?"


"Mấy giờ?"


"Chín?"


Gật đầu.


Tôi đã quên địa chỉ chính xác của nơi này. Anh nhắc lại tên con đường. Sau đó, trong khi cố gắng không tỏ ra quá ngạo mạn, anh nói rằng đôi khi họ giữ một bàn trống cho riêng anh ở đó. “Anh thường đưa khách hàng đến đó ăn trưa hoặc ăn tối.”


"Và những đối tượng khác thì sao?", tôi hỏi.


Anh ấy mỉm cười. "Giá mà em biết được."





Người phục vụ khách sạn chắc đã được cho biết là anh có khách — có lẽ là trong khi tôi đang tắm — vì khi anh dẫn tôi vào phòng ăn, bữa sáng đã được dọn cho hai người. Cà phê và một loạt những thứ tuyệt vời, bánh mì, pho mát, và món mứt dường như là tự làm. Anh nói mình thích mứt mộc qua và mứt sung. Hầu hết mọi người đều thích mứt quả mọng và mứt cam. "Nhưng phù hợp với bản thân anh."


Anh ấy phải vội vã đến văn phòng của mình. 


"Hẹn gặp 9h nhé?"


Chúng tôi cùng nhau rời đi. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ đạp xe về nhà để thay đồ và sau đó đi đến nhạc viện, sau đó tôi đã lên lịch ăn trưa với một đồng nghiệp. Tôi không biết tại sao mình lại cung cấp quá nhiều thông tin về nhật trình của mình. Anh ấy lắng nghe, anh ấy nhìn tôi mở khóa chiếc xe đạp, chiêm ngưỡng lại bộ khung của nó, bảo tôi lần sau thì gấp nó lại và mang vào trong, rồi anh ấy đứng đó, và không giống như lần đầu, nhìn tôi phóng đi.


Nhưng vẫn còn quá sớm trong ngày. Vì vậy, tôi đi hết con phố này đến con phố khác, băng qua cây cầu, không quan tâm mình sẽ đi đâu, háo hức tìm một tiệm bánh để dừng chân, ngồi lại, nhâm nhi thêm một tách cà phê và nghĩ về anh ấy, tôi không muốn những sự kiện trong buổi sáng xóa tan cảm giác hay ký ức về cái đêm qua, về cách cuối cùng chúng tôi hôn nhau cuồng bạo trong khi tất cả những gì tôi thích là nghe thấy sự tĩnh lặng và rồi tiếng cọc cạch êm ái của chiếc thang máy cũ đang lên lên xuống xuống nhắc nhở tôi rằng chúng tôi không còn là người cuối cùng sử dụng nó.





Thông thường, tôi hay lãng quên hoặc cố gắng bỏ qua những cuộc tình xảy ra vào buổi đêm, điều này không khó vì mọi thứ hiếm khi kéo dài hơn một hoặc hai giờ. Đôi khi như thể nó hoàn toàn chưa hề xảy ra và tôi rất vui vì không nhớ gì về nó.


Ngồi xuống vào cái buổi sáng rất quang đãng này, tôi thích ngắm nhìn người ta vội vã đi làm trong khi cảm thấy mình như đang trong một ngày Giáng sinh kéo dài. Cuộc làm tình không có gì bất thường, nhưng tôi thích cách anh ấy chú ý đến mọi thứ, từ khoảnh khắc anh ấy đưa khăn tắm cho tôi đến cách anh ấy chăm sóc cơ thể tôi, sự khoái cảm của tôi, chu đáo, khéo léo, giàu kỹ thuật và tử tế, với một cái gì đó gần như là sự tôn trọng đối với cái cơ thể trẻ trung của tôi, chỉ  bằng nửa tuổi anh ấy.





Ngay cả cách anh ấy xoa xoa và vuốt ve bàn tay tôi rồi đến cổ tay tôi, cầu xin sự tin tưởng và ít nhất là khi tôi nhắm mắt lại, chỉ xoa cổ tay tôi rồi giữ nó nhẹ nhàng trên giường, cử chỉ ân cần nhất mà tôi từng biết đến. Tại sao chưa từng có ai nắm cổ tay tôi theo cách đó và mang lại cho tôi nhiều niềm vui bằng những cái vuốt ve tưởng chừng như tầm thường như vậy? 


Nếu sau này anh ấy quên, tôi sẽ yêu cầu anh ấy xoa cổ tay tôi giống như anh ấy đã làm trước đây.


dịch của Trần Thiên Ca+


*********
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS