9.9.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 020

Tôi đặt tờ giấy xuống và bất giác nâng cổ cái áo khoác lông cừu lên và cảm thấy nó cọ vào mặt mình. Nó khiến tôi nhớ đến cái má chưa cạo râu của anh ấy sáng nay, khi chúng tôi lại làm chuyện ấy. Tôi muốn áo khoác của mình có mùi của anh ấy. Anh đã dùng loại mỹ phẩm gì sau khi cạo râu? Mùi của nó rất mờ nhạt, nhưng tôi muốn biết. Tôi sẽ tìm cách cọ má anh ấy với má tôi vào sáng mai.

 

_____

@ Một quán rượu ở Paris


Và sau đó tôi nghĩ đến bố tôi,  ông có nói sẽ ở Paris vào lễ Giáng sinh trong vài tuần nữa. Tôi tự hỏi liệu tôi và Michel có còn ở bên nhau đến lúc đó không. Tôi muốn bố tôi gặp anh ấy và tự hỏi bố sẽ nghĩ gì về anh. Bố tôi và dì Miranda đã hứa lần này sẽ dẫn theo thằng bé — đó là lúc tôi được gặp em trai mình, như bố tôi nói. Tôi sẽ đưa họ đến quán cà phê của tôi ở đây, và nếu Michel vẫn còn hiện diện trong cuộc sống của tôi, cô Miranda và tôi sẽ chỉ cần ngồi đó mà quan sát cả hai người đàn ông để xem ai là người trẻ hơn trong hai người.

 




Tôi đã trải qua phần còn lại của ngày trong tình trạng choáng váng nhẹ. Hướng dẫn cho 3 sinh viên cộng với một bài giảng phải chuẩn bị trước 15 phút. Vào bữa trưa, tất cả những gì tôi nghĩ đến là bữa tối đêm đó, rượu mạch nha đơn, các loại hạt và bánh quy mặn, và khoảnh khắc khi anh ấy một lần nữa đưa hai chiếc khăn cho tôi và hai chiếc cho anh ấy.

 

Anh ấy sẽ lại hiếu khách như vậy vào tối nay hay anh ấy sẽ biến thành một người mà tôi không biết sẽ như thế nào? Tôi hy vọng chiếc áo sơ mi đẹp nhất của mình được ủi kỹ, và khi tôi kiểm tra, tôi thấy nó phẳng phiu như trông đợi. Tôi đã có ý định đeo cà vạt nhưng cuối cùng quyết định không đeo. Tôi chải tóc nhưng lại trông chờ cái khoảnh khắc anh đưa tay vuốt tóc khỏi trán. Sau đó, trên đường đi ra ngoài, tôi chạy đến người thợ đóng giày trong vùng để đánh bóng đôi giày.





Tôi nghĩ tôi hạnh phúc. Đó là những gì tôi định nói với anh ấy. Tôi nghĩ tôi hạnh phúc. Tôi biết tôi nên tránh nói ra điều này vào buổi tối gặp gỡ lần thứ 3 của chúng tôi, nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn nói ra điều đó.

 

Khi đến nhà hàng vào đêm đó, tôi không tìm thấy anh và tôi trở nên bối rối khi không biết họ của anh ấy. Nó khiến tôi cảm thấy hoàn toàn xấu hổ. Tôi không bao giờ dám nói trống trơn là tôi đến gặp Michel hay Ngài Michel, chỉ với cái tên. Nhưng trước khi tôi có cơ hội thốt ra cái điều gì đó như hành xác tôi, một trong những người phục vụ đã nhận ra tôi và ngay lập tức đưa tôi đến bàn chúng tôi ngồi ba đêm trước đó.

 

Tôi chợt nhận ra rằng, dù anh Michel có phủ nhận, tôi không phải là người đàn ông trẻ tuổi đầu tiên bước vào quán rượu này với cái vẻ hơi lúng túng và dường như người bồi bàn đã được huấn luyện để phát hiện ra là một vị khách khác kiểu như vậy của anh ấy.





Tôi là một người dễ nhạy cảm, nhưng tôi quyết định không nuôi dưỡng sự tự ái hoặc để cảm giác xâm lấn. Có lẽ tôi đã huyễn hoặc ra điều đó. Và có lẽ đúng là thế, bởi vì khi tôi được đưa đến bàn của anh ấy cách cửa không quá 5 bước, anh ấy đã ngồi sẵn ở đó, đang uống rượu khai vị. Trong trạng thái bối rối, tôi đã không nhận ra anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi từ nãy giờ.

 

Chúng tôi ôm nhau. Và sau đó, không thể kiểm soát được bản thân, tôi nói với anh ấy, "Em đã trải qua một ngày tuyệt vời nhất trong năm."

 

"Tại sao?", anh ấy hỏi.

 

“Em vẫn chưa hiểu tại sao,” tôi nói, “nhưng nó có thể liên quan đến chuyện đêm qua.”

 

"Đêm qua và sáng nay là dành cho anh mà." Anh mỉm cười.

 

Tôi thích khi thấy anh không ngại ngần thể hiện sự trân trọng đối với màn 2 của cuộc vui vội vã vào buổi sáng. Tôi thích tâm trạng của anh, nụ cười của anh, thích mọi thứ. Một khoảnh khắc im lặng và tôi không thể kìm lại được: "Anh thật tuyệt, em muốn nói với anh rằng, anh thật tuyệt vời!"

 

Ngay khi tôi mở khăn ăn ra, tôi bất chợt nhận ra một điều. Tôi mất cảm giác thèm ăn. “Em không đói chút nào,” tôi nói.

 

"Bây giờ chính em là một người tuyệt vời."

 

 "Tại sao?"

 

“Bởi vì anh cũng không đói nhưng anh sẽ không nói ra. Hãy về nhà anh đi. Có thể là một bữa ăn nhẹ. Rượu mạch nha? "

 

“Rượu mạch nha đơn. Với các loại hạt và vài món mặn? ”

 

"Chắc chắn là các loại hạt và đồ mặn."





Anh quay sang người tiếp viên trưởng: “Xin lỗi đầu bếp giúp tôi, nhưng chúng tôi đã thay đổi quyết định. À demain [Ngày mai nhé!]. ”

 

Khi đến nhà anh ấy, chúng tôi bỏ ý định uống rượu hay ăn nhẹ. Chúng tôi cởi phăng quần áo, vứt chúng trên sàn, bỏ luôn chuyện tắm rửa và lao thẳng lên giường.

 

Thứ Năm tuần đó chúng tôi gặp lại nhau lúc 9 giờ tại cùng một nhà hàng.

 

Thứ Sáu cho bữa trưa.

 

Và sau đó là bữa tối.


Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS