Sau bữa sáng vào thứ Bảy hôm
đó, anh ấy nói rằng sẽ lái xe về miền quê và tôi được hoanh nghênh để cùng tham
gia — “miễn là em rảnh” – cái vế miễn ấy anh nói với cái giọng có chút mỉa mai,
rào trước đón sau và nhã nhặn như thường thấy, hàm ý là anh ấy hoàn toàn chuẩn
bị tâm thế để chấp nhận chuyện tôi có một cuộc sống tình ái bên ngoài những hẹn hò của chúng tôi, và cũng
hàm ý rằng anh sẽ không bao giờ hỏi tại sao, ở đâu, khi nào, hoặc với ai.
_____
@ Một con đường ngoại ô Paris
Nhưng vừa nói xong, anh ấy có lẽ cảm thấy mình cũng cần nói cho hết chuyện: "Chúng ta có thể trở lại vào tối Chủ nhật vừa kịp cho buổi hòa nhạc kỷ niệm một tuần quen nhau."
Tôi không thể biết điều gì
đang khiến anh ấy hơi ngượng nghịu, lời mời đi nghỉ cuối tuần cùng anh hay sự
công khai thừa nhận hai chúng tôi đã có một dịp kỉ niệm để mà ăn mừng. Để sắp xếp
mọi thứ bằng những tiện nghi quen thuộc của mình, anh ấy nhanh chóng nói thêm rằng,
nếu tôi muốn đi cùng, anh ấy có thể chở tôi về lại căn hộ tôi sống, đợi trong
xe trong khi tôi gói gém một vài thứ ấm áp — trời trở lạnh vào ban đêm — và
chúng tôi sẽ lên đường.
"Đi đâu thế anh?",
tôi hỏi, đó là cách nói vội vàng của tôi, “Tất nhiên là em sẽ đi”.
"Anh có một ngôi nhà
cách thành phố khoảng một giờ." Tôi trêu đùa và nói rằng tôi cảm thấy mình
giống như Lọ lem Cinderella.
“Sao thế?"
“Khi nào đồng hồ điểm nửa
đêm? Đó là lúc thì tuần trăng mật kết thúc phải không? ”, tôi hỏi.
"Nó kết thúc khi nó kết
thúc."
"Có ngày hết hạn không
anh?"
“Các nhà sản xuất vẫn chưa
xác định thời hạn sử dụng. Vì vậy, chúng ta là của riêng mình. Và bên cạnh đó,
điều này là khác biệt mà,” anh nói.
"Anh không nói điều này
với tất cả mọi người chứ?"
"Anh nói. Anh có nói với
nhiều người. Nhưng em và anh có một cái gì đó rất đặc biệt, và đối với anh là hoàn
toàn khác thường. Nếu em cho phép anh, anh hy vọng sẽ chứng minh điều đó cho em
vào cuối tuần này. "
“Một câu chuyện khả dĩ đấy,”
tôi nói. Cả hai chúng tôi đều cười.
“Điều trớ trêu là nếu anh chứng
minh được điều đó — và sau đó chúng ta sẽ về đâu?”, anh ấy nhìn tôi. “Và điều
đó — nếu em muốn biết — nó là phần khiến anh lo sợ không ít đâu.”
Tôi có thể đã yêu cầu anh giải
thích, nhưng, một lần nữa, tôi cảm thấy rằng điều này có thể dẫn đến một chủ đề
mà cả hai chúng tôi đều không muốn bàn đến.
Cuối cùng, khi chúng tôi đến
căn nhà hơn một giờ sau đó, không phải là Brideshead Revisited [1] mà
cũng không phải là Howards End [2].
“Anh lớn lên ở đây,” anh nói.
“Nó to lớn, nó cũ kỹ và nó
luôn luôn, luôn luôn lạnh. Ngay cả những chiếc xe đạp cũng đã cũ mòn và ọp ẹp,
không có gì giống như cái xe của em. Có một cái hồ bên dưới rừng cây và anh
thích chỗ đó lắm. Đó là nơi anh nạp lại năng lượng. Anh sẽ dẫn em đi xem sau.
Thêm vào đó là có một cây đàn piano Steinway cũ. "
"Tuyệt quá. Nhưng nó được
chỉnh dây chưa? ”
Trông anh hơi xấu hổ.
"Anh đã lên dây cho nó rồi."
"Mà khi nào?"
"Hôm qua."
"Chẳng vì lý do gì, em
đoán là vậy."
"Không có lý do."
Cả hai chúng tôi đều mỉm cười.
Chính những khoảnh khắc thân thiết đột ngột và rạng rỡ như thế này khiến tôi như
muốn hét lên. Đã nhiều năm rồi tôi chưa từng như thế này với bất kỳ ai.
[1]
Brideshead Revisited (Thăm lại Brideshead) là một cuốn tiểu thuyết của nhà văn
người Anh Evelyn Waugh, được xuất bản lần đầu vào năm 1945. Bối cảnh câu chuyện
từ những năm 1920 đến đầu những năm 1940, kể về cuộc đời và những mối tình lãng
mạn của nhân vật chính Charles Ryder, đặc biệt là những liên kết của anh với
gia đình Flytes giàu có sống trong một dinh thự nguy nga có tên là Brideshead
Castle. Ryder có mối quan hệ tình cảm với hai người nhà Flytes: chàng trai Sebastian
và cô gái Julia. Cuốn tiểu thuyết khám phá các chủ đề bao gồm hoài niệm về thời
đại của tầng lớp quý tộc Anh, Công giáo và tình dục đồng giới.
[2]
Howards End (Gia tài): một bộ phim năm 1992 dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên,
kể xã hội Anh đậm tính phân hóa giai cấp hồi đầu thế kỷ 20.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét