Hiển thị các bài đăng có nhãn Gọi anh bằng tên em. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gọi anh bằng tên em. Hiển thị tất cả bài đăng

26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 15 [Call me by your name]

Chính cái khả năng  sẽ gặp gia đình anh đã bất ngờ đánh động tôi – nó quá thật, quá đột ngột, nó ngay trước mắt và tôi chưa chuẩn bị đủ cho điều đó. 

Trong những năm qua, tôi đã cất anh vào một quá khứ vĩnh cửu, người tình toàn mỹ của tôi – đặt anh lên tảng băng, treo lên anh đủ thứ ký ức, treo lên những hạt long não như những món trang trí tạo hình những bóng ma săn lùng tôi mỗi đêm về. 




Rồi thỉnh thoảng tôi lấy anh ra, phủi lớp bụi thời gian, đặt anh lên trên cái lò sưởi.  Anh ấy đã không còn thuộc về trái đất này và cuộc sống này.

Những gì tôi có thể nhận ra được vào thời điểm này không chỉ là những con đường mà mỗi chúng tôi đi qua đã xa cách nhau đến thế nào, mà còn đong đếm sự mất mát đang sắp xảy đến với tôi. Theo một nghĩa trừu tượng, sự mất mát ấy không làm tôi đau khi tôi không còn nghĩ về nó, nhưng chắc chắn nó sẽ lại hiển hiện khi tôi nhìn chằm chằm vào nó. Cũng giống như những nỗi đau ký ức thực ra sẽ còn làm chúng ta đau rất lâu kể cả sau khi chúng ta đã ngừng suy nghĩ về những điều đã mất hoặc không quan tâm đến những điều đã mất.

Hay là chính là tôi đang ghen tị với gia đình anh, với cuộc sống mà anh đã tự tạo dựng, với những điều khác mà tôi đã chưa từng được chia sẻ hoặc không thể nào biết được?

Những điều mà anh từng mong muốn, yêu thương và đánh mất, ai đã mất đi và khiến anh tan nát, ai đang hiện diện trong cuộc đời anh, họ đã xuất hiện lúc nào -  tôi đã không có mặt để chứng kiến tất cả những chuyện đó, và tôi không phải là người đầu tiên biết được.






Tôi không có ở đó khi anh đón nhận chúng, và tôi cũng không có ở đó khi anh ta từ bỏ chúng.

Hoặc là thôi thì làm cho nó đơn giản hơn đi! Tôi sẽ đến thăm nhà anh để xem tôi có cảm giác gì không, liệu có cái gì vẫn còn sống trong tôi không. Nhưng vẫn đề là tôi không muốn thấy có cái gì còn sống cả.

Mấy năm qua, bất cứ khi nào tôi nghĩ về anh, tôi sẽ nghĩ đến một trong hai chuyện: hoặc là thị trấn B. hoặc là những ngày cuối cùng của chúng tôi ở Rôma. Hai câu chuyện này gắn liền với hai cảnh: cái ban công và cảnh trên đường Nhà thờ Santa Maria dell'Anima - nơi anh ép tôi vào bức tường cũ và hôn tôi và cuối cùng để tôi vòng một cái chân qua người anh.

Mỗi lần tôi trở lại Roma, tôi hay quay lại chỗ đó. Nó vẫn còn sống trong tôi, vẫn còn vang vọng với một thứ gì đó như là của hiện tại,  giống như một trái tim bị lấy ra từ lồng ngực trong câu chuyện của Poe vẫn còn nhịp đập dưới cái vỉa hè cổ đại kia  để nhắc nhở tôi rằng, chính tại nơi đây, cuối cùng tôi đã gặp được  cuộc đời dành cho chính mình – nhưng tôi đã không thể giữ được nó.

Tôi không bao giờ nghĩ đến việc đến thăm anh khi tôi ở New England [một tiểu bang tại Hoa Kỳ]. Lúc sống ở New England trong một thời gian, tôi chỉ ở cách anh không quá năm mươi dặm. Tôi vẫn cứ luôn tưởng tượng anh ấy vẫn còn đang ở đâu đó tại Ý – một con người không có thật và hư ảo. 

Khi nghĩ về những nơi mà anh từng sống, tôi thấy chúng thật mờ ảo, chúng cứ trôi đi, bồng bềnh, hư vô. Bây giờ, tôi chợt nhận ra không chỉ các thị trấn ở New England rất sống động và hiện hữu, mà anh ấy cũng vậy. 

Lẽ ra tôi đã có thể dễ dàng  tìm gặp anh từ nhiều năm trước – bất kể anh đã kết hôn hay chưa – nếu như tôi, mặc dù đã có nhiều thay đổi về ngoại hình, đã không tự biến mình thành một con người không thật và hư vô. 






Hoặc là tôi đến gặp anh vì một mục đích bản năng hơn? Để tìm thấy anh đang sống một mình, đang chờ đợi tôi, đang mong chờ ngày đưa tôi đưa trở lại thị trấn B.? Thế đấy, rồi cả hai cuộc đời lại chung một hơi thở giả tưởng, chờ đến lúc hai chúng tôi sau cùng được gặp lại nhau rồi cùng rong ruổi trở lại khu tưởng niệm ở Piave xưa kia.

Và rồi tôi buộc miệng nói ra:
 "Sự thật là em không chắc là em sẽ có cảm giác gì không . Nếu em gặp gia đình anh, em mong là mình sẽ không có cảm giác gì.”  

Tiếp theo là một sự im lặng  đột ngột.
"Có lẽ nó sẽ không bao giờ diễn ra theo cách đó."
Có phải là tôi đang nói ra sự thật không? Hay là do thời khắc đó – hơi căng thẳng và tinh tế - đã khiến tôi nói ra những điều mà bản thân tôi chưa bao giờ tự thừa nhận và vẫn còn phân vân không biết là những điều tôi nói hoàn toàn đúng? 

"Em không nghĩ nó sẽ xảy ra theo cách đó" tôi lặp lại.

"Vậy nên _____” anh nói.  “Vậy nên” của anh là từ duy nhất có thể tổng hợp mọi sự không chắc chắn nãy giờ của tôi. Nhưng cũng có thể, “Vậy nên?” của anh có nghĩa như để đặt cầu hỏi về một điều anh trông chờ nhiều năm nhưng bây giờ lại gây sốc cho anh như vậy.

"Vậy nên" tôi lặp lại, với cách nói như để diễn tả những đau đớn và buồn phiền của một người đang phải khôi hài làm một kẻ thứ ba -  đó chính là tôi. 

"Vậy nên, đó là lý do tại sao em không thể đến để dùng bữa?", anh hỏi.
"Vậy nên, đó là lý do tại sao em không thể đến để dùng bữa", tôi trả lời.

"Đúng là đồ con ngỗng!", anh nói. [một câu tiếng lóng trách yêu trong tiếng Anh, nghĩa là đồ ngốc]
Tôi hoàn toàn quên mất lời của anh.






Chúng tôi đến văn phòng của anh. Anh giới thiệu tôi với hai ba đồng nghiệp chắc dạy cùng Khoa, rồi khi trò chuyện, anh làm tôi ngạc nhiên khi tỏ ra hoàn toàn quen thuộc với mọi khía cạnh trong sự nghiệp của tôi. 

Anh biết mọi thứ về tôi, anh đã theo sát những chi tiết không đáng kể nhất trong sự nghiệp của tôi.

Trong một số trường hợp, để có những thông tin đó về tôi, chắc anh đã phải săn lùng bằng cách lướt web.   

Nó làm tôi xúc động. Tôi cứ nghĩ anh ấy đã hoàn toàn quên mình rồi.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 14 [Call me by your name]

Bốn năm sau, trong khi đi qua thành phố có trường đại học anh Oliver đang dạy, tôi đã làm một điều bất thường.

Tôi quyết định xuất hiện. Tôi ngồi trong giảng đường vào một buổi chiều chờ đến giờ tan học, khi anh cất mấy cuốn sách và sắp xếp mấy tờ giấy rời vào một thư mục, tôi bước đến chỗ anh.




Tôi  không có ý định sẽ bắt anh phải đoán ra tôi là ai, nhưng tôi cũng sẽ không để mọi thứ dễ dàng quá. 

Có một sinh viên muốn hỏi anh gì đó. Vì vậy, tôi đợi một lát cho đến lượt mình. Cuối cùng sinh viên kia cũng rời đi. 

"Anh có lẽ không nhớ ra em" tôi bắt đầu, anh thì nheo mắt, cố gắng hình dung tôi là ai. Anh ấy đột nhiên trở nên xa xăm, như thể bị tác động bởi một nỗi lo rằng chúng tôi đã gặp ở một nơi nào đó mà anh không quan tâm lắm. 






Anh dành cho tôi một cái nhìn thoáng qua, có phần dòi hỏi và một nụ cười gượng, lúng túng như thể chuẩn bị mà nói rằng “Tôi e rằng em đang nhầm lẫn tôi với một ai khác”. 

Rồi anh chợt dừng lại. "Ôi trời ơi - Elio!"

Đó là vì bộ râu của tôi đã khiến anh suýt không nhận ra, anh nói.  Anh ôm lấy tôi, và vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy râu của tôi đến mấy cái như thể tôi thậm chí còn trẻ hơn cái thời mùa hè năm đó – đã cách đây rất lâu rồi.

Anh ôm lấy tôi theo một cách anh mà anh đã kiềm lòng không làm vào cái đêm anh bước vào phòng tôi để nói rằng anh sắp lấy vợ.

"Đã bao nhiêu năm rồi em nhỉ?"

"Mười lăm năm anh.  Tối qua em đã đếm lại trên đường qua đây." 
Sau đó, tôi nói thêm: "Trên thực tế cũng không hẳn vậy, em luôn biết là đã bao nhiêu năm rồi". 

"Mười lăm rồi cơ àh. Để anh nhìn lại em sao này … !”
"Nhìn em mà xem!" anh nói thêm, "đến nhà anh uống gì đó nhé, đi ăn tối, tối nay,  gặp vợ anh, con trai anh nhé! Làm ơn, làm ơn, làm ơn!"
"Em rất muốn ____"
"Anh phải cất một thứ trong văn phòng , rồi mình đi nhé!  Mình sẽ đi bộ dọc theo bãi đậu xe – hay lắm! "
"Anh không hiểu rồi. Em rất muốn. Nhưng em không thể. "
"Không thể" không có nghĩa là tôi không  có thời gian để đến thăm nhà anh, mà là tôi không thể  dằn được lòng để mà đến.






Anh nhìn tôi trong khi tay vẫn cất mấy tờ giấy vào chiếc túi da.
“Em không bao giờ tha thứ cho anh, đúng không?"
"Tha thứ ưh? Không có gì để tha thứ đâu anh. Nếu có, em biết ơn mọi thứ. Em chỉ nhớ những điều tốt đẹp thôi. "
Em đã nghe mọi người nói điều này trên phim ảnh. Người ta dường như tin vào điều đó.
"Thế thì nó là gì?" Anh hỏi.

Chúng tôi rời khỏi lớp học và bước vào khu công viên, nơi một trong những cảnh hoàng hôn chiều thu lê thê và hiu hắt của Bờ Đông đổ chiếc bóng màu cam trên những ngọn đồi kế cận.

Làm thế nào tôi có thể giải thích cho anh, hoặc cho bản thân mình, tại sao tôi không thể  đến thăm nhà anh và gặp gia đình anh, mặc dù mỗi tế bào trong tôi đều muốn làm điều đó?

Vợ của Oliver. Con trai của Oliver. Mấy con thú cưng của Oliver.  Công trình nghiên cứu, sách vở, bàn ghế, thế giới, cuộc sống … của Oliver. 

Tôi đã mong đợi điều gì? 
Một cái ôm, một cái bắt tay, lời hỏi thăm thân mật, rồi thì sau đó là “Để sau đi – Later” – một điều không thể tránh khỏi!?

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 13 [Call me by your name]

Sau đó là những tháng năm trống rỗng.

Giả định rằng nếu tôi chia tách cuộc đời của tôi dựa trên những người tôi đã ăn nằm cùng, hoặc nếu tôi có thể phân tách họ thành hai nhóm – một nhóm xuất hiện trước Oliver và một nhóm xuất hiện sau -  thì quà tặng lớn nhất mà cuộc sống có thể ban cho tôi là tôi đã có thể nhích cái mốc chia cách ấy lên phía trước chứ không lùi dần về phía sau chuỗi thời gian.




Tôi gọi đó là điểm X. [Câu này là do dịch giả thêm thắt ]

Nhiều người đã  nâng đỡ tôi sống cuộc đời ở phân đoạn Trước  điểm X và Sau điểm X, nhiều người đã mang lại niềm vui lẫn nỗi buồn, rồi nhiều người cũng đã làm cuộc đời tôi như bị vứt đi, trong khi đó, nhiều những người khác lại không có gì khác biệt.

Và vì thế, anh Oliver, người đã từng xuất hiện quá lâu, người đã từng định hình như một cột mốc trên chặng đường đời của tôi đã bị những người sau anh làm dần mờ nhạt; hoặc họ che mờ anh, hoặc họ đẩy lùi anh đi xa vài dặm trở thành một cái bóng mờ nhạt trên cả chặng đường dài. Oliver như một Thủy Tinh (Mercury) rực lửa và bé nhỏ nằm bên một hành trình dài hướng đến một Diêm Vương Tinh (Pluto) xa xôi và còn xa hơn nữa. 
[khoảng cách từ Trái đất đến Sao Thủy là 5,1 phút ánh sáng, đến Sao Diêm Vương là 4,6 giờ ánh sáng. Một phút ánh sáng bằng khoảng 18 triệu km]. 






Một điều thú vị tôi có thể nói là: vào thời điểm tôi biết Oliver, tôi đã chưa từng gặp những chuyện kiểu như vậy.  Tuy nhiên, cuộc sống tôi mà không có những chuyện như vậy thì khó mà hình dung nó sẽ ra sao.

Một mùa hè nọ, chín năm sau kể từ lá thư cuối cùng, tôi nhận được cuộc điện thoại gọi đến Hoa Kỳ từ bố mẹ tôi.

"Con sẽ không bao giờ đoán được ai sẽ ở với bố mẹ trong hai ngày tới đâu con. Ngay trong phòng ngủ cũ của con ấy. Và đang đứng ngay trước mặt bố đây!”

Dĩ nhiên, tôi đã đoán được, nhưng giả vờ là tôi không thể đoán.

"Việc con từ chối thừa nhận con đã đoán được, nó có ý nghĩa rất nhiều đấy con!”, bố tôi nói với giọng cười gượng trước khi nói lời tạm biệt tôi.

Rồi tôi nghe tiếng lào xào giữa bố và mẹ, tranh luận ai là người nên chuyển máy lại cho tôi.

Cuối cùng tôi đã nghe giọng anh ấy.

"Elio àh" anh nói.

Tôi có thể nghe thoảng qua trong điện thoại tiếng bố mẹ tôi và giọng trẻ con trong sân. 

Không ai có thể nói tên tôi theo cách đó.

"Elio!" tôi lặp lại tiếng đó, vừa để nói rằng đó là tôi đang nói, mà vừa để khơi lại cách gọi đổi ngôi của tôi và anh ngày xưa, để cho anh biết tôi đã không quên điều gì. 

"Oliver đây!" anh nói.

Vậy là anh đã quên hết rồi. 






"Hai bác cho anh xem mấy bức hình của em, trông em không thay đổi gì mấy" anh nói.  Rồi anh ấy nói về hai đứa nhóc con anh đang ở trong phòng khách với mẹ tôi, một đứa lên tám và đứa kia lên sáu.
Rồi anh nói tôi thử gặp vợ anh, rồi nói anh rất vui khi trở lại nhà tôi, không thể diễn tả anh vui đến mức nào.

“Đó là nơi đẹp nhất trên thế giới này”, tôi nói, giả vờ luận theo ý anh ấy rằng, anh ấy vui vì cảnh vật.

Em không thể hiểu nổi anh hạnh phúc đến mức nào khi ở đây. Lời của anh loãng dần rồi anh đưa lại điện thoại cho mẹ tôi. Trước khi quay lại nói chuyện với tôi, bà vẫn còn đang nói với anh những lời trìu mến. 

"Ma s'è tutto commosso [Nhưng mà mọi thứ thay đổi nhiều quá], cậu Oliver đang bị choáng váng con ạh" mẹ tôi cuối cùng đã nói với tôi sự thật ấy. 


"Con ước gì có thể ở bên mọi người lúc này", tôi trả lời. Tôi đang tự gồng mình để nhớ về một người mà tôi đã gần như hoàn toàn không nghĩ đến.

Thời gian làm cho chúng ta trở nên đa cảm. Có lẽ, sau cùng, chúng ta trở nên đa cảm vì khoảng thời gian ấy khiến chúng ta đau khổ.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



25.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 12 [Call me by your name]

Và trong đêm đó, tôi đã lập những  “mưu đồ” trước kế hoạch lựa chọn ứng viên của bố.

Tôi  đã giả vờ không biết gã Oliver này là ai. Đó là dịp Giáng sinh năm ngoái. Trong lúc đó, anh Pavel vẫn cố gắng thuyết phục chúng tôi lựa chọn ứng viên do anh đề cử - người bạn của anh như đã nói.



Nhưng thời điểm đó, năm ngoái  - mùa Giáng sinh, mùa hè còn chưa đến mà!

LÚC ĐÓ TÔI ĐÃ SUY TÍNH KẾ HOẠCH CỦA MÌNH! (Câu này do dịch giả sáng tác thêm để mọi người dễ hình dung)

Anh Oliver có thể sẽ đến bằng xe taxi. Thế thì tôi sẽ xuống mang hành lý của anh, sẽ đưa anh lên phòng rồi giới thiệu, sau đó dẫn anh đến bãi biển đến mấy triền đá bằng lối xuống từ cầu thang.

Rồi sau đó nữa, nếu thời gian cho phép, tôi sẽ dẫn anh tham quan mấy địa điểm quanh đây, xa nhất là đến mấy cái đường ray cũ hoang phế. 






Rồi tôi sẽ kể cho anh những câu chuyện về mấy người phụ nữ cao niên sống vất vưởng trong những toa tàu bỏ hoang, mang những biểu tượng (logo) của Hoàng gia Savoy [Đây là Gia tộc được hình thành từ năm 1003 tại khu vực là nước Ý ngày nay, và đã cai trị Vương quốc Ý từ năm 1861 đến năm 1946].

Rồi vài tuần sau, nếu chúng tôi có thời gian, hai chúng tôi có thể sẽ đi xe đạp đến B. Rồi chúng tôi sẽ dừng lại để ăn uống đâu đó.

Tôi sẽ giới thiệu cho anh xem mấy hiệu sách ở đó. Sau đó, tôi sẽ dẫn anh đến mấy triền đồi đã đi vào các bức tranh của danh họa Monet.

LÚC ĐÓ, LÚC NHÌN LÉN VÀO HỒ SƠ ANH OLIVER, NHỮNG CÂU CHUYỆN TRÊN ĐÃ CHƯA HỀ XẢY RA, MỌI THỨ VẪN TRONG TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA TÔI.

Chúng tôi nghe nói về đám cưới của anh Oliver vào mùa hè sau. Gia đình tôi gửi tặng anh vài món quà, trong đó tôi viết vài lời động viên.

Mùa hè đến rồi lại đi.

Tôi thường xuyên bị thôi thúc viết cho anh, kể cho anh về "người kế nhiệm" của anh – người đến thực tập sau anh – và thử thêu dệt đủ cách về người mới ấy. Nhưng  rồi tôi đã không bao giờ gửi anh Oliver bất cứ thư từ kể lể gì.

Bức thư duy nhất mà tôi gửi sau một năm kể từ dạo ấy là bức thư báo tin rằng cô bạn Vimini đã qua đời. 

Anh đã viết thư lại cho tất cả chúng tôi, nói rằng anh đau xót về chuyện đó. Lúc đó, anh Oliver đang đi du lịch ở châu Á, nên phải rất lâu bức thư của anh mới đến tay chúng tôi.

Khi bức thư của anh đến tay, vì đã lâu rồi, nó không  khoét sâu thêm nỗi đau của chúng tôi về cái chết của Vimini, mà nó chỉ như xoa dịu một vết thương đã chìm lấp từ lâu.






Viết bức thư cho anh Oliver về cái chết của Vimini  cũng giống như tôi đã bước qua cây cầu cuối cùng nối kết hai chúng tôi, nhất là sau đó, mọi thứ đã rõ ràng rằng hai chúng tôi đã không bao giờ có ý định đề cập đến những gì đã từng tồn tại giữa tôi và anh Oliver, hoặc thậm chí từng đề cập đến nó dù chỉ một lần. 

Viết cho anh cũng là một cách tôi kể về nơi tôi đang theo học – một trường đại học tại Hoa Kỳ  [Oliver đang sống ở Hoa Kỳ, còn Elio sinh ra ở Ý]. Bối cảnh rất lạ là, bố tôi là người thường xuyên trao đổi thư từ với các thực tập sinh từng ở nhà chúng tôi, nhưng  bố đã không kể gì cho anh Oliver về việc tôi đang theo học ở đâu.

Nên thật trớ trêu, anh Oliver đã viết thư trả lời và lại gửi đến địa chỉ của tôi ở Ý – nên mọi thứ cứ đằng đẵng như thế.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 11 [Call me by your name]

Đêm hôm đó tôi lần giở lại mấy tài liệu của bố  và tìm thấy tập hồ sơ của các ứng viên năm ngoái. Tôi tìm thấy bức ảnh chân dung của anh Oliver. Mặc áo sơ mi Billowy để hở cổ, mái tóc dài, phảng phất nét lãng tử của một ngôi sao điện ảnh vô tình bị một tay săn ảnh chụp phải.




Không có gì ngạc nhiên khi tôi lại nhìn chằm chằm vào nó. Tôi ước tôi có thể nhớ lại chính xác những gì tôi đã cảm nhận được vào buổi chiều hôm đó - chính xác cách đây một năm -  khi tôi nhìn vào bức ảnh của anh:  đó là sự bùng nổ của ham muốn, sự khát khao, ngay sau đó nó được làm dịu đi kèm theo một nỗi sợ hãi.

Rồi trong tôi hỗn loạn lên vì nhiều hình ảnh Oliver:  một Oliver tôi tưởng tượng ra khi lần đầu tiên nhìn bức ảnh anh ấy; rồi một Oliver thật; rồi thêm những  Oliver mỗi ngày mặc một chiếc quần tắm có màu khác nhau; hoặc Oliver một nằm trên giường mà chẳng mặc gì; rồi một Oliver khác đứng tựa vào thành cửa sổ của khách sạn ở Roma mà hai chúng tôi đã qua đêm …






Tôi nhìn vào khuôn mặt của những người nộp đơn khác. Cái anh ứng viên bị khước từ kia trông cũng không tệ lắm. 

Tôi bắt đầu tự hỏi cuộc sống của tôi đã rẽ theo hướng nào nếu người được lựa chọn và xuất hiện tại nhà tôi là anh ứng viên kia chứ không phải là anh Oliver.

Chắc tôi sẽ không đến Roma. Nhưng tôi có thể đã đi đâu đó.  Tôi sẽ không thể lần đầu tiên trong đời được biết về San Clemente.  Nhưng tôi có thể  sẽ khám phá và biết được về những điều khác mà tôi đã bỏ lỡ  hoặc đã chưa bao giờ có thể biết được. 

Nếu là một ai đó khác chứ không phải là Oliver, thì tôi sẽ không bao giờ là tôi của ngày hôm nay, có thể tôi đã trở thành một người khác nào đó.

Tôi tự hỏi bây giờ một cái Elio nó khác sẽ như thế nào – phiên bản kia của chính tôi ấy. Nó có hạnh phúc  hơn không? Liệu tôi có thể nhập vào nó – cái Elio kia –  trong vài giờ, vài ngày không chỉ để kiểm tra xem cuộc sống  của Elio kia có tốt hơn hay không mà còn để đong đếm thử Elio này và Elio kia đã khác biệt nhau bao nhiêu vì sự xuất hiện của Oliver.  
Rồi cũng để xem nếu một ngày tôi đến thăm được cái Elio kia, tôi sẽ nói gì với nó. 

Liệu tôi có thích nó không, và nó có thích tôi không?
Rồi cả hai Elio sẽ cùng tìm hiểu xem tại sao mỗi người  trong chúng tôi lại trở nên như vậy.
Hoặc là cả hai Elio sẽ cùng ngạc nhiên khi biết rằng mỗi Elio thực tế đã từng gặp một Oliver nào đó – đàn ông hoặc phụ nữ, bất kể người đã đến để ở lại với chúng tôi mùa hè trước là Oliver hay một ai đó khác.






Thực ra chính là mẹ tôi – bà rất ghét anh Pavel, đã buộc bố tôi phải bác bất cứ ai mà anh Pavel  đề cử, và bà đã thay đổi một định mệnh của tôi. 

“Chúng ta có thể là những người Do Thái ẩn danh, nhưng anh Pavel này lại là một người chống Semite [cộng đồng người nói ngôn ngữ Semitic – gồm chủ yếu người Ả rập và Do Thái] và em không muốn có một người chống Semite trong nhà mình.”, mẹ tôi đã nói với bố.

Tôi nhớ cuộc trò chuyện đó. Khuôn mặt của anh Oliver như khắc họa đậm gốc gác của anh.
Vì vậy, anh Oliver chắc cũng là người Do Thái, tôi nghĩ vậy.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 10 [Call me by your name]

Một chuyện nhỏ đã xảy ra trong tuần đó.

Chúng tôi đang ngồi trong phòng khách sau bữa trưa và cùng uống cà phê thì bố tôi mang theo một thư mục lớn bằng loại giấy manila,  trong đó có sáu hồ sơ ứng viên kèm ảnh hộ chiếu của từng người, xếp chồng lên nhau.

Đây là các ứng viên cho đợt thực tập vào mùa hè sau.



Bố tôi hỏi ý kiến của anh Oliver, sau đó chuyển thư mục lần lượt cho mẹ tôi, cho tôi, và cho một giáo sư khác  đang cùng vợ ghé thăm để dùng bữa trưa. Ông ấy là đồng nghiệp trong trường đại học của bố và năm ngoái cũng ghé thăm vì lý do tương tự. 

"Người kế nhiệm của cháu đây!" Oliver nói, rồi chọn lấy một hồ sơ ứng viên trong số đó và chuyển nó lần lượt cho từng người. Một cách bất giác, bố tôi quay đầu nhìn tôi, rồi ngay lập tức rút lại cái nhìn.






Câu chuyện tương tự đã xảy ra cách đây gần một năm – cũng rơi vào khoảng ngày này.  Khi đó, anh Pavel - người nối tiếp của anh Maynard [người đã tặng Elio bức bưu thiếp mà Oliver đã mang đi], đã đến thăm chúng tôi vào dịp lễ Giáng sinh và nhìn vào các tập hồ sơ, sau đó đề cử cao một ứng viên đến từ Chicago – thực ra anh Pavel biết rất rõ về ứng viên đó. 

Pavel và tất cả mọi người khác trong phòng cảm thấy khá ấn tượng về một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trẻ tuổi, đang giảng dạy tại Columbia -  anh này chuyên về tất cả mọi thứ về giai đoạn triết học Tiền Socrates.

Tôi đã mất nhiều thời gian hơn cần thiết để nhìn kỹ bức ảnh chân dung của anh ứng viên kia và cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng tôi không cảm thấy gì cả.

Khi nhớ lại, tôi mới chắc chắn hơn rằng mọi thứ giữa tôi và anh Oliver thực ra đã bắt đầu trong chính căn phòng này vào kỳ nghỉ Giáng Sinh năm ngoái.






"Đây là cách cháu đã được lựa chọn đấy ah?" Anh Oliver hỏi với một vẻ cởi mở có phần căng thẳng, vụng về, mà mẹ tôi lúc nào cũng thấy thật là duyên dáng.

"Em đã muốn người được lựa chọn là anh." tôi nói với anh Oliver vào tối hôm đó, khi tôi giúp anh tải đồ đạc của anh lên xe, vài phút trước khi Manfredi chở  anh đến ga tàu.

 "Em đã thuyết phục để mọi người chọn anh."

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 09 [Call me by your name]

Anh Oliver đã trở lại vì cuốn sách anh viết, đã được xuất bản ở Anh, Pháp, Đức, và cuối cùng nó đã xuất hiện ở Ý. Đó là một ấn phẩm đầy lôi cuốn, và tất cả chúng tôi đều rất vui vì  thành công của anh, mấy nhà sách lớn ở B.  cũng vậy – họ hứa sẽ tổ chức một bữa tiệc về cuốn sách vào mùa hè sau.

"Có lẽ vậy. Cứ để xem sao "Oliver nói sau khi chúng tôi dừng lại ở B và xuống xe đạp. 



Người bán kem đã đóng cửa vì đây là kỳ nghỉ đông. Tiệm hoa và tiệm thuốc tây - nơi chúng tôi đã ghé qua sau cái lần đầu tiên tôi và anh đạp xe đến chỗ gần triền đồi rồi anh kể cho tôi nghe về vết trầy trên người  – cũng đóng cửa. Tất cả  dường như thuộc về kiếp trước vậy.

Thị trấn thì hoang vắng, bầu trời thì xám xịt.  Có một đêm anh ấy nói chuyện rất lâu với bố tôi.  Có lẽ họ đã thảo luận về tôi, về chuyện tôi nên vào đại học nào, hoặc  về mùa hè năm ngoái, hoặc về cuốn sách mới của anh.

Khi họ mở cửa, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở hành lang phía dưới, mẹ tôi hôn tạm biệt anh.  Một lúc  sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ tôi, không phải là từ mấy cái cửa sổ kiểu Pháp - lối vào từ hướng đó đã bị đóng cửa vĩnh viễn kể từ dạo ấy. 






"Anh muốn nói chuyện ah?" Tôi đã nằm trên giường.
Anh mặc một chiếc áo len và dường như ăn mặc vậy để đi tản bộ lúc nãy. Anh ngồi trên mép giường, trông không thoải mái giống như lần đầu tiên anh ấy ở căn phòng này.

"Có thể anh sẽ kết hôn vào mùa xuân này," anh nói. Tôi chết lặng.
"Sao anh chưa bao giờ nói gì về chuyện này?"

"À,  hai năm nay chuyện này cứ lúc chìm lúc nổi."
"Em nghĩ đó là tin tuyệt vời," tôi nói.
Người ta kết hôn luôn là những tin tuyệt vời mà, tôi đã luôn mừng cho họ, những cuộc hôn nhân luôn luôn là điều tốt đẹp.
Tôi đã nở một nụ cười chân thành và rộng mở trên gương mặt mình, mặc dù một lúc sau tôi chợt nghĩ là cái tin tốt lành đó thực ra chả hứa hẹn điều gì tốt đẹp cho hai chúng tôi.

“Em có bận tâm không?”, anh ấy hỏi.
"Anh vớ vẩn thật đấy," tôi nói. Rồi im lặng hồi lâu.

"Bây giờ anh có lên giường không?" Tôi hỏi. Anh nhìn tôi chăm chú.
"Chỉ một lát thôi nhé! Nhưng anh không muốn làm bất cứ điều gì đâu."
Câu nói đó nghe có vẻ như một phiên bản mới mẻ và bóng bẩy của câu nói cửa miệng của anh xưa nay “Later, maybe - Có lẽ để sau đi”. 

Điều này có nghĩa là chúng tôi đã trở lại như xưa phải không nhỉ? Tôi tự nhiên thấy bị thôi thúc bắt chước câu nói của anh “Later, maybe” nhưng rồi tôi kiềm chế được. 

Anh nằm nhích phía trên đầu giường, bên trên chiếc chăn, và vẫn mặc chiếc áo len đó. Thứ duy nhất anh ấy cởi ra lúc nãy là đôi giày. 

"Em nghĩ điều này rồi sẽ kéo dài bao lâu?" Anh hỏi.
"Không lâu đâu, em hy vọng thế." 
Anh ấy hôn lên miệng tôi, nhưng nó không giống nụ hôn phía sau bức tượng  Pasquino, khi anh ấy ép chặt tôi vào bức tường trên con đường qua Nhà thờ Santa Maria dell'Anima.

Tôi nhận ra hương vị nụ hôn ngay lập tức. Tôi chưa bao giờ nhận ra tôi thích nó đến thế nào hoặc tôi sẽ còn nhớ đến nó bao lâu nữa. Lại thêm một kỷ niệm khác để đưa vào danh mục của những ký ức cần phải ghi nhớ trước khi mình đánh mất anh ấy. 






Tôi chuẩn bị trườn ra khỏi chăn.

"Anh không thể làm chuyện này," anh nói, và buông tôi ra.
"Em có thể mà" tôi trả lời.
"Uh, nhưng anh thì không thể." Chắc lúc đó mắt tôi ánh lên hình lưỡi dao băng giá, vì anh ấy chợt nhận ra tôi đang tức giận đến thế nào.

"Anh không thích gì bằng việc cởi áo em ra hoặc ít nhất là ôm em. Nhưng anh không thể. "
Tôi vòng tay qua đầu anh và ôm lấy nó.
 "Vậy có lẽ anh không nên ở lại phòng em. Họ biết chuyện chúng ta đấy. "
"Anh cũng đoán được" anh nói.
"Sao mà anh đoán được?"
 "Qua cách nói chuyện của bố em.  Em may mắn thật đấy. Nếu là bố anh thì ông ấy đã nhốt anh vào một cơ sở cải huấn nào rồi. "
Tôi nhìn anh ấy: “Em muốn anh hôn em một lần nữa”.

TÔI PHẢI GIỮ ĐƯỢC ANH ẤY!

Đến sáng hôm sau, mọi thứ đã trở nên chính thức lạnh lùng.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 08 [Call me by your name]

Với bố tôi, trình bày một cách trừu tượng là phương pháp duy nhất để ông nói về sự thật. 
"Đừng sợ con ạh.  Rồi nó sẽ đến. Ít nhất là bố hy vọng thế. Khi con ít ngờ nhất thì tạo hóa sẽ bày ra  những cách khôn ngoan để đánh vào điểm yếu nhất của chúng ta. 



Con hãy nhớ rằng: bố luôn ở đây. Ngay bây giờ con có thể không muốn cảm thấy bất cứ điều gì. Có lẽ con không bao giờ muốn cảm thấy bất cứ điều gì. Và cũng có lẽ con muốn nói về những chuyện này với một ai khác chứ không phải là với bố. Nhưng hãy cảm nhận những gì trong con. "

Tôi nhìn ông. Đây là khoảnh khắc tôi nên nói dối với ông và bảo rằng ông đã hoàn toàn hiểu nhầm mọi chuyện. Tôi định nói thì ...

"Nghe này" bố tôi chặn lại. "Con đã có một tình bạn đẹp. Có lẽ hơn cả một tình bạn. Và bố ghen tị với con.”

“Hầu hết các bậc cha mẹ đều hy vọng mọi thứ sẽ sớm yên bề, hoặc cầu nguyện rằng con cái họ sẽ sớm tự lập. Nhưng bố không phải là kiểu ông bố bà mẹ như thế. Ở vị trí của con, nếu con có nỗi đau, con hãy chữa lành nó; nếu có ngọn lửa bên trong, con đừng dập tắt nó, đừng tàn bạo với nó.”

Sự rút lui cũng không hẳn là tốt hơn đâu, nó có thể là một điều khủng khiếp vì nó sẽ khiến chúng ta trằn trọc thao thức mỗi đêm; để rồi nhìn thấy người khác quên lãng chúng ta nhanh chóng, nhanh hơn chúng ta dự tính.

Chúng ta đã vứt đi rất nhiều thứ của chính mình chỉ để mong được chữa lành những vết thương nhanh hơn; để rồi chúng ta trắng tay ở tuổi ba mươi, và khi bắt đầu với một người mới, trong tay chúng ta còn quá ít những điều để có thể cho đi.“

“NHƯNG CẢM THẤY TRỐNG TRƠN ĐỂ MÀ KHÔNG CẢM THẤY GÌ HẾT … THÌ THẬT LÀ VÔ NGHĨA CON ẠH”

Tôi không thể lĩnh hội tất cả điều này ngay lập tức. Tôi đờ đẫn. 

"Bố đã nói trật ah?" Bố tôi hỏi. 
Tôi lắc đầu.

"Vậy bố sẽ nói thêm một điều này nữa. Nó sẽ làm mọi thứ nhẹ nhàng hơn. 
Bố có thể đã từng sắp có được, nhưng thực sự là bố chưa bao giờ có những gì con đang có. Luôn luôn có một cái gì đó cản bố lại hoặc cứ chôn chân trên đường. 





Sống một cuộc đời ra sao là chuyện của con. Nhưng hãy nhớ, trái tim và cơ thể chúng ta chỉ được trao cho chúng ta một lần thôi. Hầu hết chúng ta cứ sống như thể chúng ta có hai cuộc đời vậy, một là phiên bản nháp của cuộc đời, một là phiên bản đã hoàn thiện – rồi thì còn nhiều phiên bản ở giữa nữa. 

Nhưng thực ra chỉ có một cuộc đời mà thôi, và trước khi con biết được điều đó, trái tim của con đã già cỗi, và cơ thể con cũng vậy, nó sẽ bước vào một giai đoạn mà chả ai thèm nhìn vào nó, nói gì đến chạm vào nó. 

Ngay bây giờ, có một nỗi đau. Bố không ghen tị với nỗi đau. Mà bố ghen tị vì con có được nỗi đau đó. "

Bố tôi lấy một hơi thở sâu.

"Có thể chúng ta sẽ không bao giờ nói về điều này nữa. Nhưng bố mong con đừng giữ nó trong lòng, rồi vì nó mà xa lánh bố.

Bố sẽ là một người bố tồi tệ nếu một ngày nào đó khi con bỗng muốn nói chuyện với bố mà lại cảm thấy cánh cửa như đã đóng kín hoặc chỉ mở hờ."

Tôi chợt muốn hỏi bố là làm sao ông biết được chuyện đó. Nhưng rồi tôi tự hỏi làm thế nào ông mà ông không biết cơ chứ? Làm thế nào mà bất cứ ai cũng không biết? 

"Mẹ có biết không bố?" Tôi hỏi.
Tôi định nói “có nghi ngờ không” nhưng đã sửa thành “biết không”.
"Bố không nghĩ là mẹ con biết”.
Giọng của bố có ý rằng “Nhưng ngay cả nếu mẹ con biết thì chắc chắn thái độ của mẹ con cũng không khác gì bố đâu.”

Chúng tôi nói với nhau lời chúc ngủ ngon. Lúc lên cầu thang, tôi thề là sẽ hỏi ông về chính cuộc đời của ông ấy. Tất cả chúng tôi đều nghe nói về những người phụ nữ trong đời ông lúc ông còn trẻ, nhưng tôi chưa bao giờ có bất kỳ sự ngờ vực nào.

Liệu bố tôi có phải là một người nào đó khác không? Và nếu ông ấy là một người khác, vậy thì tôi là ai?

Anh Oliver đã giữ lời hứa. 





Anh ấy trở lại ngay trước Giáng sinh và ở lại cho đến dịp năm mới. Lúc mới đến, anh ấy còn mệt mỏi vì chuyến bay. Anh ấy cần thời gian, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi cũng cần thời gian. 

Rồi anh ấy dành nhiều giờ đi chơi với bố mẹ tôi, sau đó là với Vimini – cô ấy quá đỗi vui mừng khi thấy rằng  giữa hai người bọn họ không có gì thay đổi.

 Tôi bắt đầu lo sợ rằng chúng tôi sẽ quay ngược trở lại những ngày đầu khi chúng tôi mới gặp nhau: lúc đó, giữa chúng tôi chỉ là những câu pha trò xã giao lúc ở trên sân, sự né tránh và thờ ơ. 

Tại sao trong mấy lần điện thoại anh ấy không bảo tôi phải chuẩn bị cho sự thật này? Liệu tôi có phải là nguyên do cho mối quan hệ rơi vào tình trạng này? Bố mẹ tôi có nói điều gì không? Liệu anh ấy trở lại vì tôi? Hay là vì mấy người kia, vì ngôi nhà này để rồi lại đi?

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



SPONSORS