Mẹ nhìn anh với vẻ mặt vừa
hoang mang vừa thích thú: “Tất nhiên đó là con rồi.” Anh bèn hỏi liệu rằng có bao
giờ còn có một Léon nào khác. “Không một ai”. Léon là ý tưởng của bố anh về việc
đặt tên cho anh.
Mẹ nhìn anh với vẻ mặt vừa
hoang mang vừa thích thú: “Tất nhiên đó là con rồi.” Anh bèn hỏi liệu rằng có bao
giờ còn có một Léon nào khác. “Không một ai”. Léon là ý tưởng của bố anh về việc
đặt tên cho anh.
“Ồ, ồ, ồ. Mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách đó được. Chúng ta không thể. Tôi bị mắc kẹt với những gì tôi có,
bị mắc kẹt trong cái vòng lặp của chính mình.
Không thể thoát ra khỏi nó được. Jack à, tôi không muốn giống như những người mà đôi khi cậu thấy đâu đó. Và tôi không muốn bị giết.
“Anh sẽ cho em xem một thứ mà anh tin là chưa ai từng nhìn thấy. Nó đến tay bố anh không lâu sau khi quân Đức rút khỏi nhà chúng tôi. Khi anh mới ở độ tuổi 20, và vài ngày trước khi bố anh hôn mê - ông biết thời điểm của mình đã đến, và không ai đủ ngu ngốc để cố nói cho ông theo một kiểu khác. Bố bảo anh, khi chúng tôi ở một mình với nhau, mở khóa chiếc tủ nhỏ này và lấy ra một phong bì lớn bằng da.
"Họ có biết anh già hơn
em nhiều không?"
"Họ biết. Tình cờ là bố
em cũng gấp đôi tuổi dì ấy”.
Anh dừng lại một lúc và im lặng.
"Tại sao em lại kể với họ về anh?"
“Bởi vì nó quan trọng, đó là
lý do tại sao. Và đừng hỏi em liệu nó có quan trọng hay không."
Chúng tôi dừng bước. Anh cạy
giày vào một cành cây đổ để thoát mớ bùn đất, xé vài cái lá non và dùng nó lau
sạch toàn bộ chiếc giày, rồi nhìn tôi.
_____
@ Chim hót trong ly rượu vang
Michel cho biết anh từng
nuôi một con chó, và thường đi dạo cùng nhau đến khi trời tối sẽ trở về. Nhưng
vì con chó đã chết, anh ấy không bao giờ muốn có một con khác. "Nó đã phải
chịu đựng rất nhiều trước khi chết, vì vậy anh đã đưa nó vào giấc ngủ, nhưng
anh sẽ không bao giờ phải trải qua sự mất mát như vậy nữa."
_____
@ Bức tranh Cây cầu ở Narni (The Bridge at Narni) của Jean-Baptiste-Camille Corot
"Tại sao bố anh lại ngừng
chơi nhạc?"
“Anh sẽ không bao giờ biết
được. Ông ấy chơi cho anh một lần duy nhất. Lúc đó anh cỡ 15 hay 16 tuổi. Ông ấy
nói với anh đó là một tác phẩm rất khó. Thời điểm đó thì ông ấy đã từ bỏ hoàn
toàn mảng âm nhạc.
_____
@ Một con phố đèn đỏ ở Amstersdam
“Anh đã giữ hầu hết mọi thứ
của ông ấy, đặc biệt là chiếc cà vạt, súng trường, gậy đánh gôn, thậm chí cả
cái vợt tennis cũ bằng gỗ. Anh từng nghĩ rằng mình đang giữ chúng như một vật kỷ
niệm, như cách anh đã gói kín hai chiếc áo len của ông ấy trong túi nhựa để
chúng có thể giữ được mùi của ông. Anh không từ chối cái chết mà là sự tuyệt diệt.
Anh sẽ không bao giờ sử dụng cây vợt bằng gỗ cong vênh của ông ấy, vẫn được xâu
bằng dây catgut [1] cũ.
_____
@ Piano trong căn nhà hoang
Tôi choàng tay qua vai anh.
"Vì anh biết là em sẽ đến." “Anh không biết. Anh chỉ hy vọng. ”
Anh chỉ cho tôi một vòng
quanh nhà, rồi dẫn tôi đến phòng khách lớn. Chúng tôi không chính xác bước vào
trong mà đứng ở ngưỡng cửa như hai nhân vật chính nhìn chằm chằm vào khi
Velázquez [1]
đang vẽ chân dung hai vị vua của mình. Sàn gỗ không dấu vết thời gian trải quanh
là những tấm thảm Ba Tư lớn được dát lên ánh vàng lấp lánh và rõ ràng là nó đã
lên nước gỗ sau nhiều năm trời. Người ta có thể ngửi thấy mùi sáp đánh bóng.
_____
@ Bức tranh Rokeby Venus của Diego Velázquez