Hiển thị các bài đăng có nhãn Call me by your name. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Call me by your name. Hiển thị tất cả bài đăng

5.11.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 030

Tôi bắt đầu xem qua tổng phổ, và càng nhìn chằm chằm vào trang thứ hai của nó, tôi bắt đầu đặt câu hỏi tại sao các khuôn nhạc lại có thể được vẽ một cách nguệch ngoạc như vậy. Chỉ có một lời giải thích cho điều này: thước kẻ đã không có sẵn khi người ta viết ra nó. Bên cạnh đó, Léon chắc hẳn đã cho rằng Adrien sẽ nhận ra ngay các ghi chú, hoặc ít nhất là biết phải làm gì với chúng.


 

28.10.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Tiếng Việt - Cadenza 028

Mẹ nhìn anh với vẻ mặt vừa hoang mang vừa thích thú: “Tất nhiên đó là con rồi.” Anh bèn hỏi liệu rằng có bao giờ còn có một Léon nào khác. “Không một ai”. Léon là ý tưởng của bố anh về việc đặt tên cho anh.

 


22.10.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 025

Michel cho biết anh từng nuôi một con chó, và thường đi dạo cùng nhau đến khi trời tối sẽ trở về. Nhưng vì con chó đã chết, anh ấy không bao giờ muốn có một con khác. "Nó đã phải chịu đựng rất nhiều trước khi chết, vì vậy anh đã đưa nó vào giấc ngủ, nhưng anh sẽ không bao giờ phải trải qua sự mất mát như vậy nữa."

 

_____

@ Bức tranh Cây cầu ở Narni (The Bridge at Narni) của Jean-Baptiste-Camille Corot

19.9.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 023

“Anh đã giữ hầu hết mọi thứ của ông ấy, đặc biệt là chiếc cà vạt, súng trường, gậy đánh gôn, thậm chí cả cái vợt tennis cũ bằng gỗ. Anh từng nghĩ rằng mình đang giữ chúng như một vật kỷ niệm, như cách anh đã gói kín hai chiếc áo len của ông ấy trong túi nhựa để chúng có thể giữ được mùi của ông. Anh không từ chối cái chết mà là sự tuyệt diệt. Anh sẽ không bao giờ sử dụng cây vợt bằng gỗ cong vênh của ông ấy, vẫn được xâu bằng dây catgut [1] cũ.

 

_____

@ Piano trong căn nhà hoang

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 022

Tôi choàng tay qua vai anh. "Vì anh biết là em sẽ đến." “Anh không biết. Anh chỉ hy vọng. ”

 

Anh chỉ cho tôi một vòng quanh nhà, rồi dẫn tôi đến phòng khách lớn. Chúng tôi không chính xác bước vào trong mà đứng ở ngưỡng cửa như hai nhân vật chính nhìn chằm chằm vào khi Velázquez [1] đang vẽ chân dung hai vị vua của mình. Sàn gỗ không dấu vết thời gian trải quanh là những tấm thảm Ba Tư lớn được dát lên ánh vàng lấp lánh và rõ ràng là nó đã lên nước gỗ sau nhiều năm trời. Người ta có thể ngửi thấy mùi sáp đánh bóng.

_____

@ Bức tranh Rokeby Venus của Diego Velázquez

9.9.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 021

Sau bữa sáng vào thứ Bảy hôm đó, anh ấy nói rằng sẽ lái xe về miền quê và tôi được hoanh nghênh để cùng tham gia — “miễn là em rảnh” – cái vế miễn ấy anh nói với cái giọng có chút mỉa mai, rào trước đón sau và nhã nhặn như thường thấy, hàm ý là anh ấy hoàn toàn chuẩn bị tâm thế để chấp nhận chuyện tôi có một cuộc sống tình ái  bên ngoài những hẹn hò của chúng tôi, và cũng hàm ý rằng anh sẽ không bao giờ hỏi tại sao, ở đâu, khi nào, hoặc với ai.

_____

@ Một con đường ngoại ô Paris

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 020

Tôi đặt tờ giấy xuống và bất giác nâng cổ cái áo khoác lông cừu lên và cảm thấy nó cọ vào mặt mình. Nó khiến tôi nhớ đến cái má chưa cạo râu của anh ấy sáng nay, khi chúng tôi lại làm chuyện ấy. Tôi muốn áo khoác của mình có mùi của anh ấy. Anh đã dùng loại mỹ phẩm gì sau khi cạo râu? Mùi của nó rất mờ nhạt, nhưng tôi muốn biết. Tôi sẽ tìm cách cọ má anh ấy với má tôi vào sáng mai.

 

_____

@ Một quán rượu ở Paris

28.8.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 019

“Em muốn một cái ôm nữa,” tôi nói vào sáng hôm đó.


"Chỉ là một cái ôm?"


Trước khi kịp nhận ra tôi cần gì, thì tôi đã quàng hai chân ôm chặt eo anh.

 

"Và anh có thể hỏi em điều này được không?" anh nói, khuôn mặt anh ấy cách mặt tôi trong gang tấc, trong khi bàn tay đặt trên trán tôi, vuốt vuốt làn tóc ra khỏi mắt.

_____

@ Mọng Qua

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 018

Chỉ có một đoạn khựng lại vụng về và ngắn ngủi trong tiết tấu thân mật đến hoàn hảo giữa hai người đàn ông mà cho đến lúc đó vẫn chưa thấy thân khỏa của nhau. Nó xảy ra trong lúc tắm khi anh ấy đang nắm lấy chú nhóc của tôi và tôi thì mắt nhắm nghiền vì xà phòng. 

_____

@ Một đường phố ở Roma

19.8.20

André Aciman chia sẻ về đoạn kết đầy ngỡ ngàng cho Elio và Oliver trong “Tìm em” (Phần 3/3)

Ông cảm thấy thế nào về cuộc tranh luận xung quanh việc xóa đi một số phần của lịch sử vì sự xấu hổ đối với chúng? Ví dụ: Bộ phim ‘Gone With The Wind’ (Cuốn theo chiều gió) đã bị xóa khỏi danh mục phim của HBO trong vài ngày, rồi sau đó được đưa trở lại nhưng có cảnh báo nội dung phân biệt chủng tộc.



André Aciman chia sẻ về đoạn kết đầy ngỡ ngàng cho Elio và Oliver trong “Tìm em” (Phần 2/3)

Có một bối cảnh nhất định trong CMBYN đặt câu chuyện vào đầu những năm 80 ở Ý. Tuy nhiên, trong tác phẩm của ông hoàn toàn không đề cập gì đến vấn đề  chính trị xã hội, luật pháp liên quan đến cộng đồng LGBT thời điểm đó. Tại sao ông lại chọn cách đó?

_____

Oliver và Elio chia tay tại sân ga sau một mùa hè lãng mạn.

“Tôi cực kỳ ác cảm với sự kiện đời sống. Tuy nhiên, tôi không phải là người chống hiện thực, không chút nào. Ví dụ, có một cuộc trò chuyện về chính trị trong bộ phim [cuộc trò chuyện giữa gia đình Perlman với một cặp vợ chồng đến thăm] mà nó không hề xuất hiện trong sách của tôi, bởi vì tôi đã không làm vậy: Tôi không để thực tế xen vào cách tôi đang làm.

André Aciman chia sẻ về đoạn kết đầy ngỡ ngàng cho Elio và Oliver trong “Tìm em” (Phần 1/3)

Tác giả của Tiểu thuyết “Find Me” (Tìm em) – được xem là Tập 2 của Tiểu thuyết được chuyển thể điện ảnh “Call me by your name” (Gọi anh bằng tên em) đã có buổi phỏng vấn trực tuyến với Tạp chí Vogue về tác phẩm này và những động cơ để ông viết nên phần kết của tác phẩm. 


17.8.20

Tiểu thuyết Tìm em (Find me) | André Aciman | Candeza 017

Sau khi tắm xong và mắt tôi vẫn đang nhắm nghiền, anh ấy mở cửa kính dìu tôi bước ra từ từ rồi lau khô mọi góc cơ thể, tóc, lưng, nách rồi dắt tôi vào phòng ngủ, bảo tôi nằm lên chiếc giường. Tôi thích khi biết mình đang khỏa thân và được nhìn chằm chằm, thích được nâng niu theo cách này, thích khi anh bắt đầu thoa kem dưỡng da lên người tôi, cảm thấy thật tuyệt vời mỗi khi anh đổ thêm chút kem vào lòng bàn tay và chạm vào tôi khắp nơi. 


11.5.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Candeza 012

“Em không phiền lòng về chuyện buổi tối hôm đó chứ?”,  anh ấy hỏi.

 

Tôi biết chính xác những gì anh ấy đang đề cập đến.

 

“Có lẽ có - một chút thôi”.

 

Anh ấy mỉm cười. Tôi có thể nói rằng anh ấy rất muốn rời khỏi quán cà phê, vì vậy tôi tiến lại gần anh, vai chạm vai. Đó là khi anh vòng tay ôm tôi và kéo tôi về phía anh, gần như khiến tôi tựa đầu lên vai anh. Tôi đã không biết liệu điều này có nghĩa là gì, là để vỗ về tôi hay chỉ đơn giản là để bông đùa một chàng trai trẻ đã mở lòng và nói vài lời cảm động với một người hơn tuổi.


26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 23 [Call me by your name]

[Kết]

Tôi cũng muốn nói với anh rằng,

“Anh tuy ở cách đây hàng ngàn dặm nhưng cứ mỗi khi em nhìn vào chiếc cửa sổ này, em sẽ lại nghĩ về bộ đồ tắm của anh, về chiếc áo sơ mi anh vứt nằm vất vưởng, về cánh tay anh thả lơi trên lan can, và rồi đột nhiên anh xuất hiện ở đó, đốt điếu thuốc lá đầu tiên trong ngày – như cách đây 20 năm. 




Chừng nào ngôi nhà này còn tồn tại, nó sẽ còn là điểm ký ức của anh  - và cũng là của em.”

Chúng tôi đứng đó trong vài giây, nơi bố và tôi đã từng trò chuyện về anh Oliver. Và bây giờ anh Oliver và tôi lại đang đứng đây và nói về ông ấy. Ngày mai, tôi sẽ lại hồi tưởng về khoảnh khắc này và sẽ để cho những bóng ma ký ức vì sự thiếu vắng họ lảng vảng quanh tôi trong ánh chạng vạng.

"Em biết là bố có lẽ đã rất mong muốn một điều gì đó kiểu như thế này sẽ diễn ra, đặc biệt là vào một ngày hè tuyệt đẹp như thế này.", tôi nói.

"Anh chắc là bố em đã mong muốn như thế. Em đã chôn phần còn lại của bố ở đâu? ", Anh hỏi.

"Nhiều nơi lắm anh. Ở Hudson, ở Aegean, ở Biển Chết. Nhưng em giữ lại một phần ở đây để được bên bố. "

Anh ấy không nói gì. Không có gì để nói.






"Đi với em, em sẽ đưa anh đến San Giacomo trước khi anh đổi ý," cuối cùng tôi cũng nói ra điều này. "Vẫn còn kịp thời gian trước giờ ăn trưa. Anh còn nhớ đường đi chứ? "

"Anh còn nhớ đường."

"Anh còn nhớ đường," tôi lặp lại.

Anh nhìn tôi và mỉm cười. Nó làm tôi ấm lòng. Có lẽ bởi vì tôi biết anh đang cố trêu tôi.

HAI MƯƠI NĂM MỚI LÀ NGÀY HÔM QUA, VÀ NGÀY HÔM QUA CHỈ MỚI LÀ ĐẦU SÁNG NAY, VÀ ĐẦU SÁNG NAY DƯỜNG NHƯ ĐÃ NHIỀU NĂM ÁNH SÁNG TRÔI QUA RỒI.

"Anh cũng như em," anh nói. "Anh nhớ tất cả mọi thứ."

Tôi dừng lại một giây. 
Tôi muốn nói với anh, 
“Nếu anh còn nhớ tất cả mọi thứ, và nếu anh thực sự cũng như em, vậy thì ngày mai, lúc anh sắp rời đi, lúc anh đã khép cánh cửa chiếc taxi, lúc anh đã nói lời tạm biệt với những người còn lại và không còn gì trong cuộc đời này để nói với nhau nữa, 
chỉ một lần thôi,  có là một cách bông đùa hay cách đãi môi cũng được, hãy quay lại nhìn em và đừng tránh ánh mắt của em, rồi hãy làm một điều có ý nghĩa nhất đối với em về những ngày ta từng bên nhau, một điều anh đã từng làm, HÃY GỌI EM BẰNG TÊN ANH.”

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 22 [Call me by your name]

Anh đã đến đúng vào một ngày đẹp trời. Bầu không một đám mây, biển cả không sóng cồn, trời không gió lốc. "Anh đã quên mất anh từng yêu nơi này đến mức nào. Và đây chính là cách anh nhớ về nó.  Vào buổi trưa nó cứ như là thiên đường vậy. "




Tôi cứ để cho anh ấy trải lòng. Thật là thú vị khi ngắm nhìn anh thả đôi mắt trôi dạt về phía biển cả xa xôi.  Có lẽ anh cũng muốn tránh phải nhìn vào mắt tôi. 

"Còn chú Anchise thì sao em?" Cuối cùng anh ấy hỏi.

"Chú ấy mất vì bệnh ung thư, thật tội nghiệp cho chú. Em từng nghĩ chú ấy lớn tuổi lắm rồi.  Vậy mà lúc mất chú ấy còn chưa đến năm mươi. "
"Chú ấy cũng yêu nơi này lắm  -  với chú ấy là những cây ghép cành và vườn cây ăn quả."
"Chú ấy mất trong phòng ngủ của ông nội."






Lại một sự im lặng.  Tôi định nói là trong phòng cũ của tôi, nhưng tôi đã thay đổi ý.
"Anh có hạnh phúc khi trở lại đây không?"
Anh ấy thực ra đã dự cảm được câu hỏi của tôi trước khi tôi cất lời.
"Em có hạnh phúc khi tôi trở lại đây không?" Anh vặn lại.

Tôi nhìn anh, cảm thấy mình như một kẻ chỉ muốn buông vũ khí đầu hàng, dù là chả có gì đe dọa mình ở đây cả. Giống như những người tuy dễ đỏ mặt  nhưng họ thường không xấu hổ về điều đó; và tôi biết một cách tốt hơn để kiềm chế cảm xúc này là hãy cứ để nó cuốn tôi trôi đi.

"Anh biết là em hạnh phúc mà.  Có lẽ là nhiều hơn mức cần thiết.", tôi nói.
"Anh cũng vậy."
Câu đó nói lên tất cả.

"Đi với em, em sẽ chỉ cho anh nơi mọi người chôn một phần tro cốt của bố."

Chúng tôi đi xuống cầu thang sau nhà, dẫn vào khu vườn xưa kia là nơi đặt cái bàn ăn sáng. "Đây là chỗ của bố. Em gọi đó là điểm ký ức. Điểm của em là ở đằng kia, nếu anh vẫn còn nhớ.”
Tôi chỉ vào cái chỗ mà xưa kia có đặt cái bàn của tôi, đứng cạnh hồ bơi.
"Anh có điểm ký ức nào ở đây không?" Anh hỏi với nụ cười nhẹ.
"Anh luôn có một điểm mà."






Tôi muốn nói với Oliver rằng hồ bơi này, khu vườn này, căn nhà này, cái sân này, hòn đảo thiên đường này, toàn bộ nơi này, sẽ luôn luôn là điểm ký ức của anh. 

Nhưng tôi đã không nói thế, tôi chỉ lên phía lầu, về mấy cái cửa sổ kiểu Pháp trong căn phòng của anh. 
“Đôi mắt của anh luôn ở đó, em muốn nói rằng,  nó ẩn sau mấy bức màn tuyệt đẹp kia, luôn nhìn ra từ căn phòng ngủ kia – căn phòng nay chẳng có ai ở.
Khi có làn gió nhẹ thổi qua và những tấm màn căng lên, em đứng từ ngoài ban công hay từ dưới đây nhìn lên,  em sẽ tự bắt mình nghĩ rằng anh vẫn đang còn ở đó, anh đang từ  thế giới của anh nhìn vào thế giới của em, và anh đang thì thầm những điều anh đã nói vào cái đêm em tìm thấy anh trên những phiến đá …

… nói rằng “Anh thật hạnh phúc khi ở đây”.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 21 [Call me by your name]

Chúng tôi vẫn để đồ đạc của anh Oliver ở tiền sảnh với hy vọng Manfredi sẽ mang chúng lên lầu trong khi Oliver và tôi đi bộ thăm quanh căn nhà.

"Em chắc là anh muốn ngắm lại chúng lắm đây," tôi nói, rồi dẫn anh thăm lại khu vườn, cái bờ rào và khung cảnh nhìn  ra phía biển. Chúng tôi men theo con đường phía sau hồ bơi, rồi trở lại phòng khách, nơi chiếc đàn piano cũ vẫn đứng bên cạnh mấy cái cửa sổ kiểu Pháp. Cuối cùng chúng tôi quay ra tiền sảnh và thấy đồ đạc của anh đã được mang lên lầu.




Một phần trong tôi có lẽ đang muốn anh nhận ra rằng đã không có gì thay đổi kể từ khi anh ở đây lần  cuối, rằng chốn thiên đường của những thiên đường vẫn còn ở đó, và cái cổng nghiêng dẫn ra bãi biển vẫn còn kêu cót két như ngày xưa, rằng cái thế giới vẫn còn nguyên vẹn - chính xác như anh lúc anh rời xa nó – ngoại trừ đã thiếu vắng Vimini, chú Anchise, và bố tôi.

Đó là cách tôi muốn chào đón anh. 

Nhưng một phần khác trong tôi lại muốn anh cảm thấy không cần thiết phải đuổi theo những hoài niệm đó  - vì hai chúng tôi mỗi người đã thăng trầm qua nhiều chặng đường đời mà không có người kia bên cạnh, nên sẽ không còn nhiều điểm chung.  Có lẽ tôi muốn anh cảm nhận được sự giày vò của mất mát và buồn đau. 






Nhưng cuối cùng, như một sự thỏa hiệp trong chính tôi, tôi đã quyết định rằng cách dễ dàng nhất đơn giản sẽ là để cho anh thấy tôi đã không quên điều gì cả.

Tôi dẫn anh đến chỗ bãi đất trống nọ - nó vẫn như bị thiêu rụi và bỏ hoang không cây cối như khi tôi cho anh xem nó hai thập kỷ trước. Tôi đã không thực hiện được lời đề nghị hồi đó. [Trong các Chương trước, Elio có dẫn Oliver đến chỗ này và giới thiệu về cái nhà ga bỏ hoang, về những người Gypsies và đề nghị dẫn Oliver đi xem mấy người đó sống thế nào, nhưng Oliver lúc đó trả lời là “Để sau đi”].

 "Mình đến đó đi, thực hiện điều đó” anh trả lời.  Đó là cách anh nói với tôi rằng anh cũng không quên câu chuyện đó.

"Có lẽ anh cũng muốn ghé qua cái ngân hàng nhỉ?”  
Anh bật cười. "Anh cá là  họ sẽ không bao giờ đóng cái tài khoản ngân hàng của anh."

"Nếu có thời gian, và nếu anh quan tâm, em sẽ đưa anh đến chỗ cái tháp chuông. Em biết anh chưa bao giờ lên đó. "
"Lên-để-chết hả?" (To-die-for)
Tôi mỉm cười lại với anh. Anh vẫn còn nhớ tên mà hai chúng tôi đặt cho nó.

Khi chúng tôi đi tham quan quanh cái khuôn viên nhìn ra biển cả xanh bao la, tôi đứng lại và ngắm nhìn anh đứng tựa vào cái lan can, đôi mắt hướng về phía vịnh. 

Bên dưới chúng tôi là mấy phiến đá nơi anh từng ngồi vào những buổi đêm, và cũng là nơi anh và Vimini đi lang thang suốt cả buổi chiều với nhau.

"Hôm nay có lẽ cô ấy đã ba mươi mấy tuổi rồi," anh nói.
"Em biết."
"Cô ấy đã viết cho anh mỗi ngày. Hàng ngày."

Anh nhìn chăm chăm vào chỗ họ từng ngồi.  Tôi vẫn còn nhớ cách hai người họ nắm tay nhau rồi hớn hở chạy lao xuống bãi biển như thế nào. 






"Một ngày nọ, cô ấy đột ngột ngừng viết thư. Và anh biết. Anh biết là vậy. Anh vẫn giữ tất cả các bức thư của cô ấy, em biết không. "
Tôi nhìn anh với một cái nhìn đầy trầm tư.
"Anh cũng giữ mọi lá thư của em," anh ngay lập tức nói thêm, để trấn an tôi, mặc dù một cách mơ hồ anh ấy không biết liệu đây có phải là điều tôi muốn nghe hay không.
Đến lượt mình, tôi cũng nói. "Em cũng giữ mọi lá thư của anh.  Và vài cái khác nữa. Em sẽ cho anh thấy sau. Mà để sau đi."

Liệu rằng anh đã không nhớ đến cái áo Billowy, hay là anh quá dè dặt, quá thận trọng, để thể hiện rằng anh biết chính xác những gì tôi đang đề cập đến? 

Anh Oliver lại tiếp tục đăm chiêu nhìn ra mặt biển xa xa.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 20 [Call me by your name]

Sau đó, tôi nhớ lại cảnh tôi ngồi trên xe anh chạy dọc con sông lấp lánh ánh sao, trên đường trở về cái khách sạn New England xưa cũ này, nó nằm trên một bờ biển mà tôi hy vọng  khung cảnh đó sẽ gợi nhắc chúng tôi về vịnh B., về những đêm đầy sao trong bức tranh của Van Gogh, hoặc về cái đêm tôi ngồi cạnh anh trên phiến đá và hôn lên cổ anh, và cũng về cái đêm cuối cùng khi chúng tôi đi dọc bờ biển, rồi cùng cảm nhận những giây phút cuối cùng đang trôi qua của điều diệu kỳ trì hoãn ngày anh rời xa tôi …




Tôi hình dung ra cảnh mình đang ở trong xe anh, tự hỏi bản thân mình, tôi có muốn điều đó không, anh có muốn không – ai mà biết được chứ;  có lẽ phải để cuộc rượu cuối tại quầy bar quyết định. Tôi biết trong bữa ăn tối hôm đó, anh ấy và tôi đã lo lắng về cùng chính xác một điều; vừa hy vọng nó sẽ xảy ra nhưng cũng vừa cầu nguyện nó sẽ không xảy ra, và cuối cùng thôi thì để cuộc rượu quyết định vậy.

Tôi có thể đọc được điều này trên gương mặt anh khi bắt gặp anh đăm chiêu lúc khui chai rượu hoặc lúc thay đổi mấy bài nhạc: anh đang cố bắt kịp những ý nghĩ đang chạy qua tâm trí tôi để cho tôi biết rằng anh và tôi đang trò chuyện về cùng một chủ đề.






Rồi khi anh rót rượu cho vợ anh, cho tôi, rồi cho chính anh, hai chúng tôi nhận ra một điều rằng anh ấy là Elio còn hơn cả chính tôi. Anh ấy đã trở thành tôi và tôi đã trở thành anh ấy trên cái  giường  đó đã rất nhiều năm trước, và anh ấy sẽ vẫn mãi mãi như vậy, dù đã là rất lâu rồi, dù đường đời chông gai đã làm nhiều điều khắc nghiệt với anh ấy – người anh trai của tôi, người bạn thân của tôi, người cha của tôi, người  con của tôi, người chồng của tôi, người tình của tôi, và cũng là chính bản thân tôi.

Những tuần mùa hè mà hai cuộc đời chúng tôi được ban tặng cho nhau, hai chúng tôi đã băng qua và đến được bến bờ kia của cuộc đời, nơi mà thời gian như ngừng trôi, nơi mà thiên đường thì đã vươn xuống, chạm vào trái đất và ban tặng cho chúng tôi những thứ hoàn mỹ nhất của tạo hóa này.  

Chúng tôi lảng tránh ánh mắt của nhau. Chúng tôi đã nói về mọi thứ trừ điều ấy. Nhưng chúng tôi đã luôn luôn biết,  không nói gì về nó chính là cách khẳng định nó hơn bao giờ hết.

Chúng ta đã tìm thấy những ngôi sao của nhau, anh và em. Và điều này chỉ được ban tặng cho chúng ta chỉ một lần trong đời. 


Mùa hè năm ngoái, anh ấy đã trở lại. 

Đó là một chuyến thăm qua đêm, trên đường anh từ Roma đến Menton. Anh đến bằng xe taxi, chạy qua con đường có hai hàng cây, rồi dừng lại tại đúng vị trí của chiếc taxi 20 năm trước.  

Anh ra khỏi xe với cái túi laptop trên tay và một chiếc túi du lịch lỉnh kỉnh, và cái hộp lớn – có lẽ là một món quà.
"Quà cho mẹ em" anh nói khi thấy tôi nhìn sang anh. 
 "Tốt hơn nên nói trước với mẹ trong đó có gì" tôi nói trong lúc giúp anh bê đồ đạc của anh xuống cái sảnh nhà.  "Mẹ em giờ nghi ngờ bất cứ ai." Anh hiểu. Điều này làm anh ấy thấy buồn. 






"Phòng cũ nhé?" Tôi hỏi.
"Uh phòng cũ", anh khẳng định, mặc dù hai chúng tôi lên kế hoạch mọi thứ qua e-mail.
"Thế thì lên phòng cũ thôi."

Tôi không hào hứng lắm để đi lên lầu với anh, và cảm thấy thật nhẹ nhõm khi thấy Manfredi và cô Mafalda chạy bổ từ nhà bếp ra để chào anh ngay khi họ nghe tiếng taxi. 

Những cái ôm nồng nhiệt và nụ hôn vồn vã của họ đã giúp xua tan sự căng thẳng phần nào mà tôi biết tôi sẽ cảm nhận ngay khi anh ấy vừa đến.  Tôi mong ước sự chào đón cuồng nhiệt của họ sẽ kéo dài suốt một tiếng đầu tiên khi anh ấy vừa đến.

Có điều gì có thể ngăn cản được viễn cảnh hai chúng tôi sẽ ngồi đối diện nhau, cùng uống cà phê và cuối cùng sẽ lại đề cập đến hai từ không thể tránh khỏi: 20 năm?

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 19 [Call me by your name]

"Em sẽ không muốn là nhận một lá thư từ con trai anh báo tin xấu kiểu như: 
***Và nhân tiện, kèm theo lá thư này là một tấm bưu thiếp đóng khung mà bố  tôi yêu cầu tôi trả lại cho anh***
Và em cũng không muốn nó viết thư với nội dung kiểu như:
***Chú có thể đến đây bất kỳ khi nào chú thích, cháu chắc là bố cháu muốn chú ngủ trong phòng bố cháu. ***
"Uh anh hứa."




"Thế anh viết thêm cái gì vào mặt sau của tấm bưu thiếp thế?"
"Sẽ rất bất ngờ đấy.", anh nói.
"Em đã quá già để đón nhận những điều bất ngờ.  Ngoài ra, sự bất ngờ thường kèm theo một lưỡi dao rất bén rất dễ làm người ta đau. Em không muốn bị tổn thương do anh gây ra. Thôi nói em nghe đi.”

"Chỉ có hai từ thôi."
"Để em đoán nhé: Nếu không để sau đi thì khi nào ? [If not later, when?”]"
"Anh bảo là chỉ có hai từ thôi mà. Ngoài ra, nó cũng kỳ cục lắm. "
Tôi nghĩ ngợi một lát.
"Em chịu thôi.", tôi nói.
"Cor cordium, heart of hearts (tim trong tim), trong đời anh, anh chưa bao giờ nói điều gì thật bằng điều này."






Tôi nhìn anh chằm chằm.
Cũng may là hai chúng tôi đang ở nơi công cộng, nếu không thì …

"Chúng ta nên về đi." Anh vươn tay lấy chiếc áo choàng, lúc nãy anh gấp lại rồi đặt cạnh chỗ ngồi, rồi làm động tác đứng dậy.
Tôi đi theo tiễn anh ra ngoài hành lang của khách sạn và cứ đứng đấy nhìn anh đi. Bây giờ, cái khoảnh khắc  chúng tôi nói lời tạm biệt cũng sẽ chính là khoảnh khắc đột nhiên một phần của cuộc đời tôi sẽ bị tước đoạt khỏi tôi mà sẽ không bao giờ được trả lại.

"Cứ xem như em đã tiễn anh ra tận xe nhé!" tôi nói.
"Cứ xem như em đã đến nhà tôi ăn tối nhé!" anh nói.
"Uh, cứ xem như em đã đến"

Bên ngoài, màn đêm đổ xuống thật nhanh. Tôi thích sự bình yên và tĩnh lặng của vùng nông thôn, với quang cảnh ánh hừng nơi đường chân trời tối dần đi và dòng sông bắt đầu lấp lánh. Đất nước của Oliver đây, tôi thầm nghĩ. 

Những ánh đèn pha lê từ tòa nhà ngân hàng  bờ bên kia chiếu trên mặt nước,  khiến tôi nhớ về bức họa Đêm đầy sao trên dòng sông Rhone (Starlight Over the Rhone) của danh họa Van Gogh. [Trang bìa của clip có sử dụng bức tranh này]

Bây giờ là mùa thu và năm học cũng đã bắt đầu,nhưng rồi cái tiết trời ấm và khô thất thường kiểu mùa hè, rồi ánh hoàng hôn kiểu mùa hè lại rơi vào, khiến những công việc chưa hoàn thành từ mùa hè vẫn cứ dai dẳng, rồi nó cứ nuôi dưỡng những ảo tưởng rằng mùa hè còn mấy tháng nữa mới qua. Những ảo tưởng đó nhanh chóng tan biến khi mặt trời lên.

Tôi đã cố gắng để hình dung  ra cảnh tượng hạnh phúc trong gia đình Oliver: cảnh hai thằng nhóc đang  cắm cúi làm bài tập, hoặc chúng mới lếch thếch về nhà sau buổi chơi thể thao muộn, bực tức giậm giậm đôi giày bê bếch bùn đất. Những tiếng giậm chân đó cứ vang lên trong đầu tôi.






TÔI MƯỜNG TƯỢNG RA CẢNH:

“Đây là người đàn ông mà bố đã ở cùng nhà khi bố sống ở Ý”, anh Oliver nói với hai thằng nhóc con anh.  Theo sau lời anh vẫn là những tiếng cãi vã, gắt gỏng của hai chàng thiếu niên vì bọn chúng chả việc gì phải bận tâm đến cái gã đến từ Ý hay cái nhà ở Ý nào đó. 

Nhưng nếu anh Oliver kể thêm rằng, “Oh, nhân tiện bố nói thêm, người đàn ông này hồi đó cỡ tuổi bọn con bây giờ, cậu ta sáng sáng dành vài giờ lặng lẽ sao chép Bảy lời cuối cùng của Chúa Kitô, rồi một đêm nọ cậu ấy lẻn vào phòng của bố rồi bố và cậu ta đã cùng làm “chuyện ấy”. Vì thế, nếu có gặp thì bọn con phải bắt tay và cư xử với chú ấy cho đẹp vào!”, 
thì  ôi, chắc hai đứa bọn nó sẽ đứng sững lại trong bàng hoàng. 

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 18 [Call me by your name]

"Gặp em ở đây cũng giống như thức dậy từ một cơn hôn mê kéo dài hai mươi năm.

Bạn nhìn quanh và bạn thấy rằng người vợ của mình đã ra đi, con cái đều đã trưởng thành mà suốt tuổi thơ của chúng, bạn đã không có mặt, có đứa đã lập gia đình.




Bố mẹ của bạn đã qua đời từ cách đây rất lâu, bạn không còn bạn bè, cái khuôn mặt nhỏ bé nhìn chằm chằm vào bạn qua cặp kính không thuộc về ai khác ngoài  đứa cháu nội của bạn. Bố mẹ nó mang nó đến đây để chào đón người ông tỉnh lại sau giấc ngủ rất dài.

Khuôn mặt của bạn trong gương cũng trắng bệch của Rip Van Winkle [một nhân vật trong một truyện ngắn Mỹ cùng tên xuất bản năm 1819, kể về một người đàn ông cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ 20 năm, bỏ qua cuộc nội chiến tại Mỹ].

Nhưng đây là điều đáng nghĩa nhất: bạn vẫn trẻ hơn hai mươi tuổi so với  tất cả những người  xung quanh, đó là lý do tại sao anh vẫn có thể trong một khoảnh khắc nào đó trở về cái tuổi 24 – bây giờ anh mới 24 tuổi thôi nhé!”






Và nếu em đẩy câu chuyện lên thêm vài năm nữa, anh có thể tỉnh dậy và còn trẻ hơn thằng con lớn của anh. "

"Đây là cách mà anh nói về cuộc đời mà anh đã sống ưh?", tôi hỏi.

"Một phần của nó - chỉ là một phần của nó thôi – đó là một giấc ngủ mê, nhưng anh thích gọi đó là cuộc sống song hành. Nghe có vẻ hay hơn.
Vấn đề là hầu hết chúng ta đã sống ___, đó là sống nhiều hơn hai cuộc đời song hành. "


Có lẽ là do rượu, mà có lẽ cũng là sự thật, hoặc có lẽ tôi không muốn mọi thứ biến thành trừu tượng quá, nhưng tôi cảm thấy mình cần nói lên điều này,  bởi vì đây là thời khắc để nói ra, bởi vì nó bất ngờ nhắc tôi rằng “NÓ CHÍNH LÀ LÝ DO VÌ SAO TÔI LẠI ĐẾN THĂM ANH”.  Tôi bèn nói với anh,

"Anh là người duy nhất em muốn nói lời tạm biệt khi em chết, bởi chỉ khi làm được điều đó thì em mới gọi cuộc đời này là có ý nghĩa. 

Và nếu em nghe tin rằng anh đã chết, thì cuộc sống của em như em đã biết – chính cái Elio đang nói chuyện với anh đây, cũng sẽ không còn tồn tại.

Đôi khi em mường tượng ra cảnh tượng khủng khiếp này: khi thức dậy trong ngôi nhà của chúng ta ở Thị trấn B. và, nhìn ra biển, nghe những con sóng vỗ về báo tin tức rằng “Anh ấy đã chết đêm qua”.






Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi. Uh thì nó là một giấc ngủ mê đi. Ngày mai em trở lại giấc ngủ mê của em, còn anh trở lại cái của anh.

Mà thứ lỗi, em không có ý xúc phạm – nhưng em chắc cuộc đời của anh không nằm trong giấc ngủ mê nào cả. "

"Không, một cuộc sống song hành em ạh."

Có lẽ mọi nỗi buồn tôi từng biết trên cuộc đời này đột nhiên cùng nhau quy tụ vào vào thời khắc này. Tôi đã phải chiến đấu để đẩy chúng đi. Và nếu anh không nhìn thấy điều đó, đó có thể là vì bản thân anh cũng không miễn nhiễm được, anh cũng đang đấu tranh.

Tôi hỏi anh từng đọc cuốn tiểu thuyết của Thomas Hardy có tên là là “Người yêu dấu (The Well-Beloved)” hay không. Không, anh chưa đọc. 

Nó kể về một người đàn ông yêu một phụ nữ, nhiều năm sau khi anh ấy bỏ đi, cô ấy qua đời. Anh đến thăm nhà cô và  gặp được người con gái của cô ấy, anh ấy đem lòng yêu, và sau khi lại để mất cô ấy, nhiều năm anh lại gặp cháu gái của người phụ nữ kia, rồi anh ấy lại yêu. 






“Liệu những điều này sẽ tự chết đi vĩnh viễn, hay chúng cần những thế hệ kế tiếp hay sự sống nối dài để có thể được tái sinh?”, tôi hỏi.

"Anh sẽ không muốn thấy một trong mấy đứa con trai anh sẽ lên cái giường của em đâu, anh thích cái giường của em hơn bất cứ điều gì. Nếu em muốn có một trong tụi nó, em trèo lên giường nó ấy”.

Chúng tôi bật cười khúc khích.
"Em cũng tự hỏi về mấy ông bố của hai chúng ta."

Anh nghĩ  ngợi trong một lúc, rồi mỉm cười.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



SPONSORS